VNTAMSU.COM Năm nay tôi 19, là sinh viên năm nhất. Trên tôi còn một chị gái đang học năm cuối Đại Học. Gia đình chúng tôi chỉ có ba mẹ con, bố tôi mất sớm. Mẹ tảo tần nuôi chúng tôi khôn lớn. Tuy không vất vả cực nhọc vì phải lao động chân tay, nhưng dù sao một mình nuôi con cũng rất vất vả. Để đền đáp cho mẹ, từ bé chị em tôi luôn ngoan hiền và chăm học, tự bảo ban nhau mà lớn.
Năm đó chị vào Đại học, cả một niềm tự hào lớn của gia đình. Mẹ vui mừng khoe với hết thảy mọi người. Hai mẹ con tôi dặn lòng ở quê sẽ tiết kiệm để có thể gửi được nhiều tiền cho chị ăn học trên thành phố hơn. Tôi còn bảo với mẹ, từ năm nay con chẳng cần quần áo mới, cứ mặc lại đồ của chị là được, mẹ dành đó mà gửi tiền cho chị mua sách. Mẹ con tôi vui trong bụng đến quên cả bản thân mình.
Mẹ dành dụm hết tất cả những gì mình có để nuôi chị em tôi ăn học (Ảnh minh họa)
Chị đi học, mỗi năm học phí một tăng mà lương của mẹ thì chả tăng tẹo nào. Thêm vào đó tôi cũng có nhu cầu học tập của cá nhân mình. Mẹ chẳng để tôi thiệt thòi. Cứ nhận thêm việc về làm ngày làm đêm để có thêm thu nhập. Thêm chút tiền cho chị học tiếng Anh, thêm tiền cho tôi học thêm môn Lý môn Hóa. Lâu lâu chị lại điện về nói chủ nhà gây khó dễ, tăng tiền điện nước, ở trường có dã ngoại, nhất định phải đi nếu không sẽ bị trừ điểm rèn luyện. Vậy là mẹ lại vội vàng ra ngân hàng gửi tiền cho chị. Thấy mẹ vì chúng tôi mà vất vả như vậy, trong lòng cứ nghẹn ngào.
Rồi tôi cũng xa mẹ, phải vào Đại học. Mẹ vừa mừng vừa tủi gửi tôi cho chị, dặn hai chị em chăm sóc lẫn nhau, bảo ban nhau; từ nay có chị có em sẽ vui hơn ngày trước. Vậy mà vừa lên đến thành phố, chị gửi tôi trọ chung ở phòng trọ của bạn. Chị nói nơi này gần trường tôi hơn là nhà chị. Thời điểm này kiếm phòng khó khăn nên thuê một nơi để hai chị em cùng ở là rất khó, bảo tôi cứ ở tạm đây thời gian đầu rồi tính. Tôi hơi buồn vì phải ở cùng người lạ, thay vì được ở với chị mình như đã hứa. Những ngày sau chị có chạy sang chở tôi đi ăn và dặn dò, mua sắm vài thứ. Sau đó thì cứ thưa dần thưa dần.
Mãi thời gian sau, qua chị cùng phòng tôi mới biết chỗ chị ở cũng chẳng xa lắm. Chạy qua thăm chị bất ngờ, tôi mới vỡ lẽ ra vì sao chị chẳng muốn tôi ở cùng. Nhìn thấy chị sống cùng một người đàn ông và thân thiết như vợ chồng khiến tôi không khỏi bàng hoàng, sửng sốt. Hai chị em chúng tôi cứ đứng sững người nhìn nhau một hồi lâu sau đó. Người kia cũng luống cuống chào tôi rồi chẳng biết làm gì. Tôi chẳng dám tin vào mắt mình. Cứ thế lặng lẽ đi về, mặc cho chị gọi lại.
Tôi trở về nhà trọ, cứ bần thần suy nghĩ, thấy giận chị vô cùng. Cảm thấy chị gái của mình dối trá và lạnh lùng quá đỗi. Tôi là em gái ruột mà chị chẳng màng tới, lại sống cùng người đàn ông kia. Chị còn dối tôi với mẹ những gì.
Đêm đó chị sang nhà tôi, năn nỉ khóc lóc xin tôi đừng kể mẹ, nếu mẹ biết mẹ sẽ đau lòng mất. Chị bảo anh là sinh viên năm 4 như chị, đang chuẩn bị tốt nghiệp. Nhưng gia đình anh khó khăn, không có điều kiện chu cấp, mà chị thương anh quá nên bảo anh về sống cùng để đỡ đần cho anh. Chị bảo chị biết làm như vậy là có lỗi với mẹ với em nhưng vì chị yêu quá. Anh chỉ còn mỗi năm cuối nữa là ra trường được. Nếu không có chị giúp đỡ anh sẽ không thể trụ nổi ở thành phố này vì ngành học của anh đòi hỏi anh phải tập trung, không đi làm thêm được. Chị mong tôi thông cảm cho anh chị. Chỉ vì chị yêu quá!
sao-chi-no-dung-dong-tien-lam-lu-cua-me-de-nuoi-trai blogtamsuvn
Chị lấy đồng tiền vất vả của mẹ để nuôi trai (Ảnh minh họa)
Tôi giận chị rất nhiều ngày sau, nhưng cũng không nói gì với mẹ. Không muốn bà phải lo nghĩ gì thêm. Nghĩ đến mẹ ngày ngày vất vả cô đơn ở nhà là lòng tôi buồn không chịu được. Sau hôm đó tôi quyết định lặng lẽ tìm hiểu xem chị thực sự đang sống thế nào. Càng biết càng thấy đau. Tính ra mỗi lần chị cần tiền đóng học phí, con số cao hơn rất nhiều lần so với học phí của tôi. Tiền học tiếng Anh, các khoản phí trường lớp mà tôi đang phải đóng ở thành phố nhẩm tính cũng chẳng là bao so với tiền chị bảo cần hàng tháng. Tôi nghi ngờ chị điện về xin thêm nhiều để có tiền nuôi người yêu ăn học. Thậm chí tôi còn biết chị đi làm phục vụ ban đêm để có thêm tiền trang trải cuộc sống. Trong khi đó, người yêu chỉ ngồi nhà học hành.
Ở thành phố xa lạ này, chị có một cuộc sống thật quá sức tưởng tượng của tôi.
Mỗi lần gặp anh ta tại nhà chị là trong lòng lại dâng lên cảm giác khinh ghét vô cùng. Cảm thấy sao trên đời lại có người đàn ông hèn đến như vậy, để người mình yêu và gia đình người yêu vất vả mà ung dung ngồi nhà được. Tôi chả buồn chào, cũng không muốn nói chuyện. Những lần như thế, chị nhìn tôi buồn lắm. Tôi hiểu! Đó là người chị yêu!
Liệu chị tôi có hiểu, mẹ tôi đang phải vất vả thế nào để lo cho chúng tôi đầy đủ. Nghĩ đến mẹ áo mới chẳng dám mua, vui chơi gặp gỡ bạn bè cũng rất ít. Dành hết thời gian kiếm tiền cho con gái. Có ngờ đâu con gái yêu quý chẳng dùng nó để học hành cho tử tế, lại dùng để nuôi người đàn ông mình yêu.
Chặng đường chung ấy, tuổi trẻ nào cũng trải qua. Đến một lúc nào đó đủ trưởng thành,mỗi người sẽ thấu hiểu chuỗi thắc mắc thời thanh xuân
Học kỳ thứ 2 của tôi, mẹ đổ bệnh. Tôi nghĩ mẹ đã làm việc quá sức rồi. Một thân một mình chắc rất vất vả. Người thân bảo mẹ nhập viện trong đêm. Điện cho chị chẳng được, tôi vừa khóc vừa chạy sang nhà chị để hẹn chị cùng ra bến xe về quê chăm mẹ. Chị đang ngồi ăn cơm cùng người yêu, vẻ mặt cũng hoảng hốt như tôi. Nhưng cũng chỉ như thế là hết. Chị chần chừ chả muốn đi. Chị bảo còn việc làm thêm chưa thể nghỉ, tháng này cả anh và chị đều bắt đầu thực tập, rằng chi phí đi lại sẽ tốn kém rất nhiều mà lại sắp đến hạn học phí của anh nữa.
Chỉ nghe đến thế là tôi giận hoa cả mắt, chả nghĩ được gì. Lật đổ cả bàn ăn con con trong phòng chị. Vừa nhìn anh ta và chị vừa không tiếc lời mắng nhiếc. Tôi đã nạt vào mặt chị gái của mình rằng: “Chị là một đứa con gái bất hiếu, đem tiền mẹ già khó nhọc làm được để nuôi trai! Là nuôi trai đó! Chị biết chưa!! Đồ ác độc”. Nói rồi tôi vùng chạy đi, bỏ mặc luôn chị đang ngồi sụp xuống khóc lóc.
Tôi thương chị gái mình, cũng hiểu vì yêu mà chị làm như vậy. Nhưng với hoàn cảnh gia đình chẳng phải khá giả. Đó thực sự là một gánh nặng, thực sự là tảng đá lớn đè lên vai người mẹ yếu đuối của tôi. Tại sao phải nuôi con mình rồi còn phải nuôi thêm con nhà người ta nữa. Mẹ đâu việc gì phải khổ sở như vậy. Nghĩ sao cũng thấy chị tàn nhẫn với chúng tôi.
Những ngày về chăm mẹ, tôi không thèm liên lạc với chị. Có nghe mẹ bảo chị điện về hỏi thăm nhưng tôi cũng chỉ cười qua loa chứ chẳng muốn nghe máy. Thực sự tôi ghét chị. Tôi chỉ giữ tất cả những điều này trong lòng là vì mẹ, vì sức khỏe của mẹ. Phải giấu nhẹm điều đó khiến bản thân vô cùng khó chịu.
Rút cuộc, chị có thương chúng tôi hay không? Rút cuộc, tình yêu của chị lớn lao đến cỡ nào để cả nhà đều phải hy sinh như vậy? Và rồi nếu mẹ biết, bà sẽ đau lòng đến thế nào??
Đứa con gái 19 như tôi thật tình chưa thể hình dung nổi.
Đăng nhận xét
Đăng nhận xét