Một mùa Giáng sinh nữa lại về, kỉ niệm đau đớn sống dậy khiến con tim tôi tan vỡ. Cái đêm buồn hôm đó chẳng thể nào xóa nhòa được trong kí ức của một chàng trai trẻ, ngỡ rằng mình đang được say trong men nồng của tình yêu…
Ảnh minh họa
Còn gì hạnh phúc hơn đối với một chàng trai tỉnh lẻ, ngoại hình bình thường, gia đình không có điều kiện như tôi lại có cô người yêu xinh đẹp, là tiểu thư của một gia đình danh giá. Cả 2 chúng tôi học chung một trường đại học, em hiền lành ngoan ngoãn và luôn quan tâm tôi từ những thứ nhỏ nhất.Ba năm yêu em, tình cảm của tôi ngày càng mặn nồng tha thiết. Mặc dù không “môn đăng hộ đối” nhưng gia đình hai bên đều vui vẻ và đồng ý cho chúng tôi đến với nhau. Đã có lúc, tôi cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Đã có lúc, tôi mơ về một đám cưới bình yên, lãng mạn, nơi tôi sẽ sống và yêu em trọn đời.
Nhưng tình yêu vốn dĩ không êm đềm như thế. Noel - ngày kỉ niệm 3 năm yêu nhau của chúng tôi bỗng chốc trở thành một ngày đau buồn và đẫm nước mắt. Tôi không bao giờ nghĩ rằng em lại đối xử với tôi tàn nhẫn và độc ác đến như thế.
Giáng sinh năm đó, trời cũng lạnh. Trước đó mấy tuần, tôi háo hức chuẩn bị một chiếc vòng bạc thật đẹp, có khắc tên em để làm quà. Tôi nhắm mắt tưởng tượng và mỉm cười khi nghĩ rằng em sẽ rất hạnh phúc, ôm lấy tôi rồi tặng tôi một nụ hôn ấm áp.
Đêm Giáng sinh, khắp đường phố lung linh ánh đèn, tiếng chuông nhà thờ rung lên, những lời ca, tiếng hát rộn ràng, trong trẻo. Tay tôi cầm một bó hồng và hộp quà xinh xắn đứng chờ em như đã hẹn. 5 phút, 15 phút, rồi 1 tiếng trôi qua, em không đến. Điện thoại em không liên lạc được, tôi lo lắng, nhưng nghĩ rằng, em cũng đang dành tặng tôi một điều đặc biệt nên sẽ chuẩn bị hơi lâu.
Ba tiếng sau, không muốn chờ đợi trong vô vọng, tôi quyết định đến nhà em. Tôi bất ngờ khi biết em không có nhà và đã đi chơi từ tối. Phóng xe máy ra về, tâm trạng tôi buồn khó tả. Liệu mình đã làm gì sai để khiến cô ấy giận dỗi như vậy? Mình có phải là một người con trai tốt và yêu em nhiều như mình từng nghĩ không?
Xe đang chạy trên đường, ánh mắt tôi chợt ngưng lại khi bắt gặp một bóng dáng rất quen thuộc. Dừng xe - tâm hồn tôi như chết lặng và không thể tin nổi vào mắt mình. Người yêu tôi đang cười nói vui vẻ và bước ra từ nhà nghỉ bên đường với một người con trai khác. Tôi tức giận đến tột cùng, nước mắt trào ra, phóng xe đến đối diện với em. Em im lặng, khóc nấc lên rồi quay đầu bỏ đi.
Về nhà, em nhắn tin và giải thích với tôi. Em nói với tôi đó là mối tình đầu đầu tiên của em, hai người chỉ vào nhà nghỉ để tâm sự chứ không hề có chuyện gì xảy ra. Tôi đau đớn và ghê tởm khi biết, hai tháng qua em đã giấu tôi để nhận lời quay lại với người yêu cũ. Tôi đã làm gì sai - chẳng lẽ tình yêu của tôi trong ba năm không đủ để em hạnh phúc, không đủ để níu giữ trái tim em.
Tôi quyết định chia tay. Nhưng chưa khi nào nguôi kỉ niệm, những nỗi nhớ cứ hiện về trong tâm trí và giày vò trái tim mỗi đêm. Mùa Giáng sinh mới lại đến, nỗi đau trở lại nhắc nhở tôi rằng tôi đã mất em mãi mãi…
Biết bao giờ tôi mới có thể quên em để bắt đầu với một người con gái khác? Biết bao giờ tôi mới có một giáng sinh hạnh phúc bên người mình yêu thương?
Anh nhớ em…
Đăng nhận xét
Đăng nhận xét