Ảnh minh họa |
Câu chuyện xảy ra đã 20 năm, thời gian đó tôi sắp cưới vợ. Sau chuyến công tác dài ngày trở về, tôi lao về nhà trọ như con thoi. Trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến em giữa đêm đông lạnh giá mùa Giáng sinh. Gần 23h đêm sao mà trời lạnh quá, xuống khỏi taxi bước vào con ngõ quanh co im lặng, vậy là tôi đã về nhà. Đứng trước hiên nhà, tôi lặng người khi nghe thấy trong căn phòng nhỏ bé nhà trọ của tôi và em, tiếng rì rầm của một người đàn ông và một cô gái. Tôi không biết phải làm thế nào, lặng lẽ rút lui, bước ra đầu phố thuê nhà nghỉ. Suốt đêm ấy, tôi không nghĩ đến em nhiều nữa mà mệt quá ngủ luôn mặc dù trong lòng trách móc người phụ nữ bội bạc.
Sáng hôm sau, em dậy sớm như mọi khi và gọi điện cho tôi, trước khi xảy ra việc này tôi biết em yêu tôi nhiều lắm. Tôi vẫn nghe điện thoại như không có chuyện gì xảy ra. Em bảo xa nhau mấy tuần rồi, không biết đến khi nào mới được gặp tôi. Tôi bảo đã về rồi và đang nghỉ ở nhà nghỉ đầu phố. Em gắt gỏng sao tôi không về nhà ngủ. Tôi bảo em: Anh sợ mình vô duyên và người thừa đêm hôm qua.
Em không hiểu vì sao tôi nói thế. Tôi bảo 23h hôm qua anh thấy em nói chuyện với người đàn ông nào trong đó. Em bảo hóa ra thế nên anh lặng lẽ rút lui? Em bảo tôi người đàn ông đó vẫn ở đây chờ anh về để cụ thể, gọn gàng mọi chuyện đấy. Tôi lững thững mò về với tâm trạng bức xúc, em nhìn thấy tôi la lớn, vừa mừng vừa nhấp nhẳng, vừa xoắn xít vừa bực tức. Em chỉ về phía người đàn ông trong cơn ác mộng của tôi và nói đây là ba của em.
Ảnh minh họa |
Tôi ngỡ ngàng vì từ ngày yêu em đã lâu chưa có dịp gặp ba mẹ em, ngạc nhiên sao ba mẹ em trẻ thế. Tôi thừa nhận mình không đủ bình tĩnh và cam đảm để đối diện sự thật. Trong tình yêu, tôi là kẻ mềm lòng, cảm thấy mình bé nhỏ trong vòng tay và đôi mắt rực lửa của em đang muốn thiêu cháy trái tim tôi. Vậy mà cuộc tình cùng hành trình thời gian đã trôi qua gần 20 năm, vượt qua bao êm đềm, buồn vui. Nhất là kỷ niệm được gặp bố vợ lần đầu thật kinh hoàng và đầy ấn tượng với bao cung bậc thăng trầm cảm xúc để rồi trong trái tim tôi lại thấy yêu em hơn và biết trân trọng những gì mình đang có.
Đây là kỷ niệm đẹp, tôi xin tặng vợ yêu nhân ngày mai đứa con đầu của chúng tôi bắt đầu nhập trường đại học. Tôi biết vợ yêu đang bận túi bụi lo toan đủ thứ trước bước ngoặt mới của đời con và rất có thể vợ đã quên những giây phút một thời chúng mình đã gặp gỡ như tuổi con bây giờ. Khi mái tóc đã bạc mà trong trái tim tôi vẫn thấy yêu vợ như buổi đầu gặp gỡ ở ngày nhập trường đại học lần đầu tiên, bây giờ nhiều khi tôi gọi vợ là bà, thậm chí "bà già lẩm cẩm" mà vợ vẫn vui vẻ, hồn nhiên. Ánh mắt, nụ cười của vợ vẫn trong trẻo như ngày nào, ngày của một thời và mãi mãi lưu luyến, yêu thương vượt thời gian.
Bình Minh
Đăng nhận xét
Đăng nhận xét