quảng cáo

tháng 6 2015

TẠI SAO CÁC CON SÔNG ĐỀU CHẢY UỐN KHÚC MÀ KHÔNG CHẢY THEO ĐƯỜNG THẲNG?

.Trong giờ học, một vị thiền sư chỉ vào một bản đồ và hỏi: “Các dòng sông trên hình ảnh này có đặc điểm gì?”. Các môn đồ trả lời: “Chúng luôn lượn vòng thay vì chảy theo một đường thẳng”.

Tại sao các con sông đều chạy theo đường thẳng ?

Vị thiền sư lại tiếp tục hỏi: “Tại sao như vậy? Nói cách khác, tại sao những con sông này không đi thẳng mà cứ phải đi đường vòng?”.

Mọi người bắt đầu thảo luận: “Vì khi đi đường vòng, sông sẽ được kéo dài nên chứa được nhiều nước hơn. Hoặc nhờ thế mà khi lũ mùa hè kéo đến, nước sông sẽ không bị dâng quá cao và tràn ra ngoài”.
Một người khác lại nói: “Bởi vì con sông trải dài nên lưu lượng nước trên mỗi khúc sông tương đối thấp, áp lực dưới đáy sông cũng giảm đi. Điều này góp phần quan trọng trong việc bảo vệ bờ sông,…”
“Tất cả mọi người nói đều đúng”, vị thiền sư nói, “còn bản thân tôi thì cho rằng sông không đi đường thẳng mà phải đi đường vòng, đơn giản chỉ vì đi đường vòng là chuyện bình thường, đi đường thẳng mới là chuyện khác thường. Bởi trên hành trình của mình, các con sông sẽ phải gặp nhiều và đa dạng trở ngại, có cái vượt qua được, có cái không. Nên con sông chỉ có thể đi vòng để tránh các chướng ngại. Mục đích cuối cùng là hòa vào biển khơi”.

Ông thiền sư đột nhiên trầm mặc hơn: “Cuộc sống của chúng ta cũng như vậy. Khó khăn, trắc trở trong cuộc sống là chuyện bình thường. Không bi quan, tuyệt vọng, không thở dài, buồn phiền hay bỏ cuộc mới là thái độ sống đúng đắn. Như dòng sông kia không khuất phục trước gian nan, thử thách, luôn kiên trì tiến về phía trước, tiến về biển khơi bao la”.

Không có con đường dễ dàng trong mọi hành trình, gian nan và thử thách chính là thước đo ý nghĩa của điểm đến, chỉ cần kiên trì vượt qua, chúng ta sẽ đến được nơi cần phải đến.

Thời gian không chờ ta.
Chúng ta không để ý rằng thời gian trôi đi mau lẹ, thấm thoắt tóc mai đã điểm bạc lúc nào.
Tuổi trẻ hướng tới tương lai. Nhưng có những người gần sáu mươi tuổi vẫn cứ như là thanh niên.
Còn nhớ vừa rồi lúc ngồi ở quán trà bạn nói câu gì chứ?
“Hãy uống tạm cà phê cái đã”.
Chữ “tạm” ấy có nghĩa gì?
Trong lúc tâm sự, bạn dùng chữ “tạm”, “tạm thời” nhiều đến mức đáng sợ. “làm tạm ở công ty...”

Còn ít tuổi đã già nua, thời gian không chờ ta
“Tạm thời ra nước ngoài học hai năm cũng được...”
“Tạm thời thi lấy cái chứng chỉ...”
Khi bạn nói “Hãy uống tạm cà phê cái đã”, thì như vậy là không công bằng đối ly cà phê.

Nếu đối với một cô gái bạn đang thích mà bạn nói “Tạm thời anh thích em”, thì cô ta sẽ rời bỏ bạn ngay.
Nếu đối với công tác của mình bạn đánh giá “Tạm làm một thời gian đã”, thì bạn sẽ không bao giờ làm tốt được công tác ấy.
“Tạm thời” đã trở thành điều cốt yếu của cuộc đời bạn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, “làm tạm ở công ty...”. Có việc làm rồi, “tạm thời” tìm một đối tượng để kết hôn. Năm tháng cứ vùn vụt trôi qua những cái “tạm thời” ấy. 

“Tạm thời” trở thành một lối sống.
Trước câu hỏi “Đây là công việc bạn ưa thích nhất phải không?” nếu bạn trả lời “Việc này ấy à? Chưa thể nói là thích nhất. Cứ làm tạm cái đã. Khi tìm được việc hay hơn, sẽ bỏ”. Lại “tạm thời”.
“Cô X và cô Y, anh thích ai?” Không thể nói “Tạm thời tôi thích X”.
“Nghĩa là anh thích cô X?” _ “Đâu có, chẳng qua giữa hai cô ấy, tạm thời cô X hơn một chút. Hiện giờ thì thế, đợi ít lâu xem sao”.
Không thể suốt đời cứ hồ đồ như vậy.
Không nên cứ loanh quanh do dự giữa “tạm thời” và quyết đoán, bởi đến khi ngộ ra, thì đã sáu mươi tuổi mất rồi.
Thành công cũng được, thất bại cũng được, xin hãy học lấy cách nắm thời cơ, lập tức quyết định.

Có người nói: “Thành công hay thất bại, cứ nhìn tuổi ba mươi khắc biết”.

Nếu muốn ở tuổi ba mươi có thành tựu, thì phải bắt đầu từ tuổi hai mươi.

Khoảng thời gian mười năm là không thể thiếu. Thời trẻ gieo trồng, sau này gặt hái. Đến tuổi ba mươi mới khởi động một “công trình” gì đó, thì khó khăn sẽ nhiều gấp bội. Cây trồng năm ba mươi tuổi phải đến tuổi năm mươi mới công tác hái quả.

Tuổi hai mươi cố gắng cao độ coi như đã mở ra con đường rộng rãi tiến đến cuộc sống tươi đẹp sau này.

Nếu hiện tại bạn đang được hưởng tuổi hai mươi thuận lợi, nhất định là vì bạn đã có rất nhiều cố gắng ở tuổi nhi đồng.

Bất kể làm việc gì, cũng cần khoản thời gian mười năm.Sau mười năm sẽ rõ.
Không cần phải có thiên tài gì hết, chỉ cần có ý chí kiên cường, thì đó cũng là một thứ tài năng tốt nhất.
Còn trẻ không cố gắng, về già sẽ khổ

Không cần lo nghĩ gì nhiều, cứ kiên trì đến cùng sẽ thắng lợi.
Các đối thủ cạnh tranh của bạn sẽ thất bại vì kém kiên trì. Giả sử bạn muốn trở thành một tác gia, đối thủ cạnh tranh của bạn có cả thảy một trăm người. Sau năm thứ nhất, sẽ chỉ còn năm mươi người. Sau hai năm, chỉ còn hai mươi lăm người. Quá trình tiến tới thắng lợi là thế đấy.

Kiên trì đến cùng, ấy là bí quyết thắng lợi.

Không cần phát sinh xung đột chính diện với đối thủ cạnh tranh của bạn. Đối phương sẽ dần dần ý thức rằng “Ôi, không thể kiên trì được nữa!” Họ sẽ tự động rời khỏi trận tuyến cạnh tranh. Một người kiên trì trước sau như một tiến tới mục tiêu, nhất định cuối cùng sẽ giành thắng lợi.

Việc đó không khó như lên trời. Bạn cứ thử mà xem. Hãy nhớ đừng nôn nóng. Kiên trì mười năm, mơ ước của bạn nhất định sẽ thành công.
Khoảng thời gian mười năm sẽ đem lại hi vọng cho bạn. Đừng chỉ cố gắng nhất thời, đừng nóng vội.

Hãy cố gắng kiên trì trong mười năm.

Việc người nói “Thời trẻ, phải liều một phen!”. Đừng như vậy. Nên nhớ, nước chảy nhỏ thì dòng sẽ dài. Đừng dồn sức quá nhiều nhất thời. Các bạn hãy luôn luôn nhắc nhở mình điều này. Cứ tuần tự mà tiến, nước chảy đá mòn.

Người nói tiếng Anh lưu loát chắc phải là người hồi học trường phổ thông có thành tích xuất sắc môn tiếng Anh. Kỳ thực, trình độ tiếng Anh hồi học trường phổ thông như thế nào hầu như chẳng có quan hệ gì vớ việc sau này có nói giỏi tiếng Anh hay không.Những người nói tiếng Anh lưu loát phần lớn là những người sau khi tốt nghiệp đại học, đã dành nhiều công sức tuổi hai mươi cho việc học tiếng Anh.
7 quy tắc học tốt tiếng anh
Đừng vì kết quả học tiếng Anh hồi học trường phổ thông kém cỏi, mà bỏ việc luyện nói tiếng Anh. Cũng không thể căn cứ trình độ tiếng Anh lưu loát bây giờ mà đoán rằng hồi học trường phổ thông kết quả môn tiếng Anh xuất sắc. Chẳng qua đó là kết quả cố gắng cao độ sau khi tốt nghiệp.

Bảo rằng “Tôi làm sao có thể sánh với những người sống ở nước ngoài”, cũng chỉ là một cái cớ biện hộ cho mình. Số người chưa hề sống ở nước ngoài mà nói tiếng Anh lưu loát cũng chẳng ít. Chỉ cần sống ở nước ngoài, không cần cố gắng, tự nhiên vẫn nói tiếng Anh lưu loát, - nghĩ như thế là sai. Dù sống ở nước ngoài rất nhiều năm, nhưng không chịu khó học, thì không thể nói tiếng Anh lưu loát.
Nắm vững một ngoại ngữ hay không, điều chủ yếu là dành bao nhiêu công sức ở tuổi hai mươi cho việc học ngoại ngữ ấy.

Bí quyết nói tiếng anh là sử dụng câu ngắn.

Người Nhật khi nói tiếng Anh chỉ thích sử dụng đại từ quan hệ.
Còn người Mỹ trong sinh hoạt hàng ngày hầu như không sử dụng đại từ quan hệ. Khi họ suy nghĩ, họ hoàn toàn không sử dụng đại từ quan hệ. Họ sẽ nghĩ theo thứ tự thuận “The boy’s friend”.

Công sức tập viết tiếng Anh hồi nhỏ của các bạn sẽ không uổng phí.

Viết là cơ sở của nói. Thông qua viết thật nhiều, bạn sẽ nắm được không ít vốn từ vựng và kết cấu ngữ pháp tiếng Anh. Còn rất nhiều nước căn bản chưa thể sử dụng tiếng Anh để giao lưu. Chỉ khi nào nghe hiểu đôi phương nói tiếng Anh, mới có thể đáp “I can’t speak English”. Đã có kiến thức cơ sở rồi mà bỏ dở giữa chừng thì thật đáng tiếc.

Hãy mạnh dạn mở miệng nói tiếng Anh, đó là cách tốt nhất để nâng cao trình độ tiếng Anh của bạn.

NGƯỜI VỤNG NÓI TIẾNG MẸ ĐẺ, KHÔNG CHỪNG LẠI GIỎI NGOẠI NGỮ
Khi người nước ngoài hỏi đường, chúng ta thường cảm thấy hết sức khó khăn vì chưa tìm ra cách trảlời thích đáng. Sau đó ta mới ân hận “Rõ ràng có cách nói thế này, tại sao lúc đó mình lại không nghĩ ra kia chứ? Có câu nói rất đơn giản, sao mình lại dùng câu rắc rối đến thế?”

Thực ra cũng không có gì lạ.

Nếu trong lúc giao tiếp, cứ nghĩ “Câu này phải nói như thế nào mới đúng?” thì thường là sẽ không diễn đạt đúng ý của mình. Về đến nhà mới chợt đại ngộ: “Ôi! Thì ra có thể nói thế này, lần sau nhất định phải chú ý mới được!”

Bất kể bạn dùng câu It is ...for ...to hoặc too ...to đều được cả. Khi nhờ người khác, có thể nói “Can I”. Phải nói rằng kiểu câu tiếng Anh ta học ở trường phổ thông đều có thể sử dụng trong sinh hoạt hiện nay. Chỉ cần lên cao giọng ở cuối câu là thành câu hỏi, mà không cần sử dụng từ nghi vấn.

Một nửa sự giao lưu xuất phát từ nguyện vọng hiểu nhau. Chỉ cần biểu đạt rõ mình “muốn cái gì”, “muốn người khác làm gì cho mình”, thì có thể sống ổn rồi. Khi đi du lịch, chỉ cần nhớ “I’d like...” thì sẽ không có rắc rối gì. Ở đây chúng tôi nêu ví dụ để chứng.

Nếu muốn diễn đạt “muốn cái gì”, thì dùng câu “I’d like a...”

Nếu muốn diễn đạt “muốn người khác làm gì cho mình”, thì dùng câu “I’d like to...”
Nếu mạo muội nói với người khác, người ta có thể không để ý đến bạn. Khi đối phương chưa có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, đột nhiên nhận ra bạn muốn nói chuyện với họ, họ sẽ hỏi lại bằng câu “Pardon?”

Thực ra đối phương chỉ là nhất thời chưa nghe rõ, chứ hoàn toàn không phải là vì bạn nói sai về phát âm hay ngữ pháp. Nếu ngay từ đầu bạn có thể nói câu “I’d like...” thì đối phương sẽ được chuẩn bị về mặt tâm lý.

Dù là ngoại ngữ hay tiếng mẹ đẻ thì cũng vậy.

Người không nghe hiểu ngoại ngữ, thường thường dùng tiếng mẹ đẻ cũng không tạo được sự thông hiểu với người khác.
Người biết ngoại ngữ, thì khi dùng tiếng mẹ đẻ cũng giao tiếp tốt.

Khi bạn bị đối phương hỏi lại bằng câu “Pardon?” thực ra hoàn toàn không phải là vì bạn nói sai về âm hay ngữ pháp. Có thể đó là do vấn đề logic gây ra. Người nước ngoài không để ý đến lỗi sai về phát âm hay ngữ pháp của bạn, nhưng sẽ tập trung chú ý đến logic của lời nói.

Bạn sẽ gặp nhau tán dóc, khi xuất hiện vấn đề về logic, sẽ có người hỏi “Vì sao lại thế?”

Liệu có phải trong lúc không để ý, ta đã phạm lỗi về mặt logic?

Khi suy nghĩ, hãy cố nghĩ bằng tiếng Anh.

Người càng nói lưu loát, càng dễ phạm lỗi logic do dùng từ ngữ kiểu cách.
Người có trình độ tiếng Anh non kém, thường thường nếp nghĩ tương đối đơn giản, tương đối phù hợp với logic.

Người vụng nói, sẽ không tìm trăm phương ngàn kế trang sức cho nội dung lời nói, không sử dụng những lối nói rắc rối khó hiểu.

Người vụng nói, dễ nói ra nội dung thực chất, lý tính.
Người vụng nói tiếng mẹ đẻ, lại nói giỏi tiếng Anh không chừng.

Chấm dứt phán xét người khác
VNTAMSU.COM Tự nguyện vứt bỏ thói quen phán xét người khác là yếu tố cần thiết để chúng ta góp phần kiến tạo nên một thế giới hòa bình. Điều đó đòi hỏi chúng ta thay đổi lối cư xử đã ăn sâu vào tiềm thức. Tất cả chúng ta dường như đều quá quen thuộc với những lời phán xét của mình , đến nỗi không kịp nhận ra mình vừa để chúng tuôn khỏi miệng. Nghiêm trọng hơn, chúng ta thường không ý thức được mình chính là ngiwời tạo ra mọi suy nghĩ của bản thân. Các ý nghĩ xuất hiện một cách tinh vi, đến nỗi ta có thể vờ như mình không liên quan đến chúng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật: " Con người nắm quyền sở hữu cũng như loại bỏ mọi suy nghĩ trong đầu mình.

Muốn chấm dứt tháu độ phán xét, trước hết chúng ta cần tìm một thái độ khác để thay thế. Điều tốt nhất chúng ta nên rèn rũa là lòng tri ân. Nó có thể làm thay đổi mọi sự việc và mọi con người trong đó có bạn và tất cả những ai từng bị bạn phán xét trước đây. Thái độ biết ơn cho phép chúng ta nhận ra sự cần thiết của mỗi cá nhân xuất hiện trên con đường của mình cà xem họ như là cơ hội để ta thwe hiện tình yêu thương vô điều kiện.
Chấm dứt thói quen phán xét người khác
Ảnh minh họa Nguồn: internet
Bạn thấy đấy, phán xét và yêu thương là hai phạm trù đối kháng nhau, chúng không thể cùng tồn tại. Trong mỗi thời điểm, chúng ta chỉ thể hiện một trong hai thái độ tích cực trên mà thôi. Hiếm khi nào chúng ta giữ được quan điểm, khách quan trong việc nhìn nhận các biến cố của mình. Thể hiện tình yêu thương vô điều kiện và quan tâm đến người khác nhiều hơn mới đích thực là nhiệm vụ đúng đắn chúng ta cần thực hiện trong cuộc đời này
Không ai có thể ngăn cản chúng ta hoàn thành nó. Tất cả mọi người đều được hưởng lợi ích mỗi khi ai đó trong chúng ta dành một chút nỗ lực để sẵn sàng dâng hiến yêu thương thay vì phán xét

Sự phán xét " Gậy ông đập lưng ông"
Sự phán xét người khác phản ánh cảm nhận của chúng ta về bản thân. Nhận định này thường bị mọi người gạt đi một cách mau chóng, bởi chúng ta luôn nghĩ rằng mình không thể nào mang những nét tính cách mà ta không thích ở người khác. Suy nghĩ đó đã cản trở mọi biểu hiện của tình yêu. Nó đẩy chúng ta tách ra khỏi bạn bè, gia đình và làm tăng thêm cảm giác thua kém khiến ta luôn phán xét người khác .

Sự phán xét chắc chắn đang ngầm phá hoại mọi kỷ niệm chúng ta có trong gia đình với bạn bè hay thậm chí với một số người xa lạ. Có lẽ điều tôi sắp nói đây sẽ khiến bạn khó hiểu nhưng căn nguyên của sự phán xét chính là nỗi sợ hãi. Chúng ta không thể giải phóng mình khỏi thói quen phán xét chừng nào chưa thừa nhận sự tồn tại và nắm rõ nguồn ngốc của nỗi sợ hãi.

Thật may mắn bởi khi tập trung tinh thần để kết nối với cuộc sống, để nhận thức rõ ràng sự độc lập của mình với người khác, chúng ta sẽ tự động kéo mình tránh xa sự phán xét nó chỉ có thể nảy sinh khi tâm hồn chúng ta không khỏe khoắn và chúng ta cần nuôi dưỡng cảm xúc của yêu thương, của đoàn kết loại bỏ hoàn toàn sự phán xét không cho nó có cơ hội lại ngần

Khi có quyết tâm xây dựng tình yêu thương vô điều kiện một bài tập không hề dễ dàng tôi bỗng nhận ra mình có rất nhiều điểm tương đồng với những người xung quanh và thói quen phán xét của tôi giảm đi rõ rệt. Các bạn hãy gạch chân từ thói quen nhé . Phán xét có thể trở thành thói quen và tình yêu vô điều kiện cũng vậy, mặc dù nó khó khăn hơn một chút. Một phương pháp rất có hiệu quả với tôi là thể hiện một cử chỉ yêu thương nào đó thật chân tình mỗi khi có ý nghĩ phán xét thoáng trong đuầu. Nếu thấy mình bị sự phán xét bủa vây, bạn hãy làm như vậy. Ngay lúc cảm thấy sự phán xét manh nha xuất hiện . Hãy bày tỏ ngay tình yêu vô điều kiện của bạn

Viết cho những hoang mang

1. Những con sao biển
Có một bạn trẻ nói dượng Tony ơi, dượng có nhiều trải nghiệm con nghĩ là chỉ phải va vấp mới có được. Những bài học đó sẽ giúp con giỏi hơn, tự tin hơn trong công việc và cuộc sống.

Tony mới nói vậy bạn bè con có bao nhiêu người đọc Tony Buổi Sáng? 

"Dạ chắc mình con. Con đọc chứ không share (chia sẻ). Ai tình cờ đọc được thì biết thôi chứ share ra, lỡ tụi cùng lớp con nó đọc được, nó giỏi hơn con thì sao. Đi xin việc, nó đỗ con trượt thì sao? Chưa kể nó theo dượng, nó ham học hỏi và có khi xin được học bổng, nó xin được tức một cơ hội của mình đã bị mất. Bố mẹ con dạy mình phải khôn ngoan, những gì thuộc về quyền lợi, bí quyết nếu có được thì nên chỉ giữ lại cho mình chứ không nên cho người khác biết". 

Dượng bèn kể cho bạn nghe một câu chuyện. Cứ mỗi chiều trên bãi biển nọ, người ta thấy một ông lão lang thang nhặt những con sao biển bị mắc cạn ném xuống biển. Ông làm việc này một cách cần mẫn. Nếu không, ngày mai khi nắng lên, chúng sẽ bị chết khô. Có người bảo việc làm của ông chỉ vô ích, vì mỗi ngày có hàng vạn con sao biển bị sóng đánh lên bờ, mà ông thì chỉ có hai tay hai chân và 24 giờ thôi, thì cả đời ông cũng không sao cứu hết chúng được. Ông lão mới trả lời, cả cuộc đời tôi không thể nào cứu hết những con sao biển, nhưng đối với từng con sao biển được tôi cứu giúp, nó lại có một cuộc đời.

Bạn hãy nhớ câu chuyện của dượng Tony nói. Và đừng để ai chết khô trên bãi cát của sự vô tình.

Hãy chia sẻ với nhau thật nhiều. Bạn cứ nghĩ là mình cho đi, mình sẽ bị thiệt thòi, đó là nếp nghĩ xưa cũ, không văn minh. Thực tế là ngược lại, bạn sẽ có được nhiều hơn. Trong cuộc đời của bạn, bạn sẽ gặp nhiều con sao biển bị mắc cạn, hãy giúp họ về với đại dương. Có khi chỉ một cuốn sách truyền cảm hứng, hay một câu nói nào đó, họ lại có một cuộc đời.

Tony Buoi Sang

ĐỐI XỬ TRÂN TRỌNG VỚI NGƯỜI NGHÈO

Một ngày nọ, có một người ăn mày bước vào một tiệm bánh ngọt nổi tiếng. Ông ta ăn mặc rách rưới và hôi hám đến nỗi khách hàng không ai dám ngồi gần ông vì phải nín thở.

Người bán hàng đứng phía sau quầy cố tình đuổi ông đi. Nhưng người ăn mày lấy ra mấy đồng tiền lẻ và nói rằng ông ta vào đây không phải để xin tiền và ông ta đã tiết kiệm rất lâu mới có ít tiền và muốn ăn thử các thứ bánh ngọt.

Khi người chủ tiệm chứng kiến được việc này, ông ta đi về phía người ăn mày một cách lịch sự và đưa cho người ăn mày hai đĩa bánh ngọt nóng hổi. Ngoài ra, ông ta cúi xuống người ăn mày và nói “Cám ơn ông đã mua bánh. Xin ông trở lại!”.

Trước đây, không cần biết khách hàng sang trọng lịch sự đến dường nào, ông chủ luôn luôn yêu cầu nhân viên phục vụ cho họ. Mọi người kinh ngạc khi thấy ông chủ đích thân phục vụ người ăn mày với một tư cách hết sức lễ phép.
Đối xử trân trọng với người nghèo
Ông chủ giải thích, “Khách hàng thường xuyên của chúng ta, dĩ nhiên, rất quý họ, nhưng tất cả họ là người giàu có. Đối với họ mua vài cái bánh ngọt không đáng gì cả, rất là đơn giản. Nhưng người ăn mày hôm nay thì khác. Ông ta phải tiết kiệm tiền rất lâu, một ngày một chút. Đây là cơ hội không có thường. Nếu tôi không tự tay phục vụ, thì làm sao tôi được chút danh dự này?”

“Nếu đúng như thế, tại sao ông lại lấy tiền?”

Ông chủ cười và nói “Ông ta đến đây tư cách là một khách hàng không phải là ăn xin. Chúng ta phải tôn trọng điều đó. Nếu tôi không lấy tiền, thì tôi khinh rẻ ông ta. Chúng ta phải nhớ rằng chúng ta phải tôn trọng từng người khách một, thậm chí ngay cả người ăn mày. Và mọi thứ mà chúng ta có được là từ khách hàng.”

Ông chủ là ông nội của Tsutsumi, một nhà thương mại đại thành công, người mà đã được báo “Forbes Global” nhắc đến hai lần. Thử tưởng tượng sự đối xử của ông chủ này đã truyền lại cho Tsutsumi, lúc đó mới 10 tuổi! Sau này, Tsutsumi nhắc đến câu chuyện này thường xuyên cho nhân viên của ông trong các lớp huấn luyện và yêu cầu tất cả nhân viên của ông phải tôn trọng khách hàng.

Chủ đích của câu chuyện này không phải là lề lối của xã hội, nhưng với một sự hiểu biết sâu sắc, chăm sóc, thương yêu và kính trọng từ đáy lòng mình đối với người khác. Nó không bị chi phối bởi bất cứ sự lợi nhuận, hay thua lỗ, cũng không bị ảnh hưởng bởi địa vị hay chức vụ trong xã hội. Vì thế, nó rất là thuần khiết và được nhận nhiều nhất.

- ST -

15 CHÂN LÝ CUỘC SỐNG ĐÁNG SUY NGẪM
1. Ðừng vội buồn khi người trẻ nói nghịch ý mình.
Ðừng vội vui khi người lớn nói theo ý mình.

2. Không ai thích giao thiệp với một người hơi thông minh cứ tự cho là mình rất thông minh và ưa nhai lại những điều mà người kém thông minh cũng dư biết.

3. Lúc trẻ, cái gì cũng khiến khóc được.
Lúc già, cái gì cũng khiến cười được.

4. Hãy nhường, hãy nhịn kẻ thô bạo đang xúc phạm anh, nếu kẻ đó ở vào địa vị thấp kém thua anh.

5. Khi nghĩ rằng mỗi con người chỉ ghé lại cõi đời này trong một thời gian rồi vĩnh viễn tuyệt tích, ta sẽ chân thành thương mọi người và cầu ơn phước cho mọi người.

6. Này con, hãy học theo thái độ của dòng sông: gặp trở ngại khó khăn thì đi vòng để tránh. Chớ không đi lui.
7. Ngôn ngữ khác nhau giữa các dân tộc,
Chỉ có sự im lặng là có ý nghĩa giống nhau.

8. Người tốt luôn luôn áy náy rằng sao mình còn chưa được tốt.
Người xấu luôn luôn tự hào rằng dẫu gì mình cũng không đến nỗi xấu.

9. Người có tri thức thường không hoa hòe.
Họ suy nghĩ sâu sắc, xúc cảm tinh tế và nói lời bình dị.

10. Khi tự nguyện làm nô lệ kiếm ăn, người ta bỏ mất khối óc...
Khi có nhiều quyền lực trong tay, người ta bỏ mất con tim

11. Khi nghèo, ta thích có bà con giàu để nhờ cậy.
Khi giàu, ta thích có bà con nghèo để ban phát.

12. Con người thường chăm chăm nghĩ đến cái nhỏ nhất mình bị từ chối mà không chịu nhớ đến nhiều cái lớn hơn mình đã được nhận.

13. Ðừng ưa chê bai kẻ khác. Con hãy nhìn vào gương. Khi chê ai, mặt con nhăn nhó xấu xí. Khi khen ai, mặt con rạng rỡ xinh tươi. Hỏi còn có thuật trang điểm nào đơn giản mà hiệu quả hơn không?

14. Không có một cuộc đời hạnh phúc,
Chỉ có những ngày, những giờ hạnh phúc.

15. Sự bất hạnh tự nó tìm đến ta,
Còn Hạnh Phúc thường phải nhọc công tạo lấy.

ƯỚC MƠ TRONG ĐỜI

Ngày đầu tiên đến trường đại học, thầy giáo phụ trách giới thiệu với chúng tôi một sinh viên đặc biệt. Tôi đứng lên khi có một bàn tay dịu dàng đặt lên vai, quay lại và nhìn thấy một bà lão nhỏ thó với nụ cười tạo sự ngời sáng trên toàn bộ gương mặt nhăn nheo của bà…
Tôi tò mò muốn biết điều gì đã thúc đẩy bà đi học vào lúc tuổi đã già.

"Trong suốt cuộc đời, tôi luôn luôn ước mơ đạt được trình độ đại học và nay tôi đang thực hiện ước mơ đó." - Bà nói.

Sau buổi học chúng tôi trở nên bạn thân. Mỗi ngày trong những tháng sau đó, chúng tôi rời lớp học cùng nhau và trò chuyện không dứt. Tôi luôn bị mê hoặc khi lắng nghe “cái máy thời gian” này chia sẻ sự hiểu biết và kinh nghiệm sống với tôi…

Vào thời gian cuối cùng của học kỳ, chúng tôi mời bà nói chuyện tại bữa tiệc của đội bóng. Tôi không bao giờ quên những gì bà đã nói với chúng tôi hôm đó.

“...Có 4 bí quyết để luôn trẻ mãi hạnh phúc và thành đạt:

1. Bạn phải biết cười và tìm niềm vui mỗi ngày trong cuộc sống.

2. Bạn phải luôn có một ước mơ. Khi bạn đã không còn ước mơ nữa, đó là lúc cuộc sống đối với bạn sẽ trở thành vô nghĩa. Có những người đi chung quanh chúng ta đã “chết rồi” mà ngay cả họ cũng không biết điều đó.

3. Có một sự khác biệt giữa trưởng thành và trở nên già hơn. Nếu bạn 19 tuổi, nằm trên giường cả năm và không làm gì hết, bạn vẫn trở nên 20 tuổi. Điều này không phụ thuộc vào tài ba và khả năng của bạn. Nhưng để được trưởng thành bạn phải luôn tìm kiếm cơ hội thay đổi và vươn lên.

4. Không có sự hối tiếc, với những người lớn tuổi họ không bao giờ hối tiếc về những gì đã làm mà chỉ băn khoăn về những gì đã không còn làm được nữa…”

Bà kết thúc buổi nói chuyện bằng bài ca Bông hồng (The Rose) và khuyên mỗi người trong chúng tôi nên thuộc bài ca này và sống với nó trong suốt cuộc đời mình…

Một tuần lễ sau khi tốt nghiệp đại học, bà đã vĩnh viễn cuộc đời trong giấc ngủ bình yên. Hàng ngàn sinh viên đã tham dự tang lễ của Bà để tỏ lòng tôn kính người đàn bà – bằng tấm gương của chính mình – đã dạy cho họ một bài học quý giá là không bao giờ quá trễ để đạt được những gì mình mơ ước…

- ST -

Bố mẹ đã yêu thương bạn nhiều như thế nào?
1. Có lần bố mẹ cãi nhau to, mẹ đòi li dị, bố quát lớn:" Được thôi, nhà, xe cô muốn lấy gì thì lấy, tôi chỉ cần con trai tôi thôi!" Sau lần đó, họ không còn nhắc đến hai chữ kia nữa.

2. Kí túc xá trường cách nhà cũng không xa, nhưng mải yêu đương chơi bời, cả tháng tôi mới về nhà một, hai lần. Tối ấy ăn mặc gọn gàng chờ đưa người yêu đi chơi, đến phút cuối bị cô ta bỏ bom. Tôi chán nản lên bus về nhà. Mẹ ra mở cửa, thấy tôi về, mừng rỡ hỏi "Ăn cơm chưa", tôi lắc đầu. Mẹ bảo" Chờ mẹ đi nấu thêm đồ ăn nhé, bố mẹ cũng đang ăn." Tôi bước vào phòng ăn, bố ngẩng đầu lên cười rạng rỡ, bàn ăn chỉ có đĩa rau luộc và bát cà muối. Lần đầu tiên tôi nhận ra, khi không có mình ở nhà, bố mẹ lại ăn uống đạm bạc vậy.


3. Mất cả tháng học đan khăn cho chàng trai tôi thích, nhưng anh ta không nhận. Tôi đau khổ nhét nó vào góc tủ quần áo, chẳng may mẹ phát hiện ra khi dọn đồ. Mẹ hỏi có phải tôi tự đan không, tôi đáp:" Vâng, nhưng xấu nên con cất đi." Mẹ cười bảo:" Xấu đâu mà xấu, thế để mẹ đeo nhé!" Thế là cả mùa đông năm ấy mẹ đeo mỗi chiếc khăn ấy, đi đâu cũng tự hào khoe là con gái tự đan.

4. Nhà có mỗi cái TV, tôi thì muốn để phòng khách, nhưng bố mẹ lại muốn để trong phòng của bố mẹ. Nói mãi nói mãi, cuối cùng mẹ đành thoả hiệp. Nhìn tôi vác TV ra phòng khách, mẹ buồn rầu nói:"Thực ra bố mẹ chỉ muốn con vào phòng bố mẹ nhiều hơn thôi."

5. Hôm liên hoan tụi bạn cố tình chụp một tấm ảnh xấu thậm tệ của tôi, tôi đưa cho mẹ xem. Mẹ nhìn một tẹo rồi bảo:" Sao các bạn đều mặc áo khoác, con mặc phong phanh thế không lạnh à?"

6. Vì muốn tự do bay nhảy, tôi đã thi lên trường đại học ở thành phố lớn. Hôm đưa tôi đến trường nhập học, cả tôi và bố đều choáng ngợp trước sự xa hoa hoà nhoáng của những toà nhà cao chọc trời. Thành phố này không thuộc về chúng tôi. Lúc tiễn bố ra ga, bố dúi cho tôi 100k, tôi biết bố làm gì còn tiền bèn hỏi:" Bố cho con tiền thì lấy đâu tiền mua vé tàu?" Bố cười bảo:" Con cứ giữ mà tiêu, bố mua vé đứng cũng được."

7. Có lần bị bạn trai tát, tôi tủi thân về đến nhà là khóc. Mẹ biết chuyện thì nước mắt cứ chảy ra không ngừng, bố dỗ thế nào cũng không được. Mẹ cứ cầm tay bố mà khóc:" Tôi nuôi nó hai mươi mấy năm trời không nỡ đánh nó bao giờ, mà thằng đểu cáng ấy dám đánh con tôi."

8. Thi đại học trượt, điểm thấp ngoài sức tưởng tượng, tôi nhốt mình trong phòng cả ngày trời. Đến tối, bố đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng bảo:" Đừng khóc nữa, ở nhà với bố cả đời càng tốt."

9. Tôi là đứa ngoại hình xấu xí, đầu óc cũng chả thông minh, tay chân vụng về, chưa từng làm điều gì khiến bố mẹ nở mày nở mặt, nhưng bố mẹ luôn coi tôi là hòn ngọc hòn vàng của bố mẹ.

10. Cứ mỗi lần tôi đòi ăn món gì mẹ lại kêu phiền phức lắm, không có thời gian làm. Nhưng hôm sau kiểu gì cũng thấy món đó trên bàn ăn. Mẹ sẽ lại bảo:" Hoá ra làm cũng nhanh hơn mẹ tưởng."

11. Có lần cãi nhau với bố, tôi chui vào phòng nốc cả chai rượu, cuối cùng say, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, rồi mệt quá nằm trong đó luôn. Sáng hôm sau thấy mình đang nằm trên giường. Chạy ra phòng khách thấy bố đang đọc báo vờ như không có chuyện gì xảy ra. Phải biết là tôi là thằng cao 1m8, đô con vạm vỡ, bố dìu tôi về phòng được hẳn phải mệt lắm.

12. Năm 20 tuổi, có lần lén cùng hội bọn chuẩn bị đâu đấy cho vụ đi phượt 2 ngày 1 đêm. Trước hôm đi mới nói với bố, bố nhất định không cho đi. Tôi không nghe, khăng khăng đòi đi. Bố tức quá quát:" Mày mà bước chân ra khỏi cái nhà này thì đừng mò về đây nữa!" Tôi uất ức chạy về phòng khóc cả buổi chiều. Buổi tối vào nhà bếp định nấu cơm thì đã thấy bố nấu xong hết rồi, trên bàn toàn món tôi thích. Sau đó tôi đành thất hứa với hội bạn.

13. Có lần cãi nhau với em trai, nó quát:" Đồ con hoang! Cút ra khỏi nhà tao!" Tôi đau đớn lang thang đến nhà ga, ngồi co ro trong đó cả đêm. Lờ mờ sáng nghe thấy tiếng bố mẹ gọi, mở mắt ra thấy bố mẹ đang khóc ôm mình. Trở về nhà, bố tôi chạy tới tát lia lịa vào mông em tôi, vừa tát vừa khóc:" Ai dạy mày hư hỏng thế hả? Mày có còn là con người không? Sao mày có thể đối xử với chị mày như thế?!" Tôi vội chạy vào ôm em tôi, không trách nó được, vì tôi vốn là con nuôi mà.

14. Tôi đi làm xa nhà, công việc bận bịu, về đến phòng trọ thì cơ thể mệt rũ, lăn xuống giường là ngủ ngay, nhiều khi mẹ không liên lạc được. Có lần mẹ bảo:" Nếu mệt quá thì thôi, về nhà đi, mẹ nuôi."

15. Cách vài tuần tôi mới về thăm nhà một lần, có hôm đang coi TV với bố, bố bảo:" Chẳng hiểu sao bố cứ đinh ninh con vẫn đang cặm cụi tập viết chữ trong phòng bố như ngày nào."

16. Có lần bố rửa bát, không may có cái bát sứt làm tay bố chảy máu. Mẹ vội vàng băng tay cho bố, tôi thì trách bố không cẩn thận gì cả. Bố cười bảo:" May mà hôm nay không phải con gái bố rửa bát."

17. Tôi cũng như phần lớn sinh viên, ham thú cuộc sống bên ngoài, ít khi về nhà thăm bố mẹ. Có lần đi chơi với bạn, tiện đường ghé qua nhà, vừa vào cửa thì nghe thấy mẹ gọi tên tôi, tôi nói to:" Sao mẹ biết con về hay thế?" Mẹ lao ra, nhìn thấy tôi thì ngẩn người:" Con về thật đấy à? Mẹ nhớ thì gọi thôi."

18. Mẹ kể từ khi biết tôi đi phát tờ quảng cáo ở các cửa ga, sau này ai đưa gì bố cũng nhận, thậm chí còn xin nhiều tờ. 19. Mẹ cho tôi tiền mua Nike, nhưng lại đi tập thể dục bằng đôi giầy bata cũ rích của tôi.

20. Thời tiết nơi tôi đang sống bố mẹ nắm rõ như lòng bàn tay.

21. Mẹ tôi thậm chí không biết tắt điều hoà nhưng lại vì tôi mà học cách dùng Facebook. Vì tôi ở xa, mẹ thì muốn theo dõi nhất cử nhất động của tôi.

22. Hồi cấp 2 tôi và một ả trong lớp cực ghét nhau. Có hôm hai đứa không kiềm chế được, lao vào đánh nhau. Mặt mày xước lên xước xuống bị mẹ phát hiện. Mẹ hỏi tên cô ả xong thì thôi. Tối hôm sau bố mẹ dẫn đi ăn hàng, tôi há hốc mồm khi thấy gia đình cô ả cũng ở đó. Rồi mẹ nói, "Hai đứa ghét nhau chỗ nào nói hết ra, không làm bạn được thì thành người dưng, tuyệt đối sau này không được gây gổ với nhau nữa." Đến giờ thi thoảng hai đứa vẫn nhắc lại bữa tối kì cục ấy.

23. Đi học xa nhà thường hai tuần về một lần, nhưng có đợt cả tháng mới về. Có bác hàng xóm biếu mẹ tôi một giỏ dâu tây, biết tôi thích ăn mẹ để dành cho tôi, nhưng khi lấy ra chúng đã hỏng mất rồi.

24. Hồi cấp 2 mê chơi điện tử, về nói với mẹ cần máy tính để học, ở lớp các bạn đều có. Mẹ sợ tôi không theo kịp các bạn, hai hôm sau có nhân viên mang máy tính đến nhà, lúc ấy tôi chỉ thấy sướng rơn, đâu nghĩ rằng để mua nó mẹ phải lao động mệt nhọc suốt nhiều tháng trời.

25. Hồi đại học ở trọ ngoài, bị kẻ trộm lấy hết những thứ có giá trị: laoptop, di động, ví tiền. Gọi về cho mẹ chỉ biết khóc nấc lên, mẹ bảo:" Con không sao là được rồi."

26. Đi thực tập ở thành phố, ngày quốc khánh xảy ra vụ chen lấn kinh hoàng làm bị thương nhiều người. Tôi nằm nhà ngủ nên chẳng biết gì. Hôm sau bận từ sáng đến tối, di động thì quên ở kí túc xá. Tối về mở di động lên thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ của bố mẹ, tôi sợ quá vội gọi lại cho mẹ. Giọng mẹ nghẹn ngào từ đầu bên kia:" Con đang ở đâu? Con có làm sao không?" Tôi chả hiểu mô tê gì thì mẹ bảo:" Bố mẹ đang đi taxi từ sân bay đến bệnh viện con đây."

27. Ở nhà tôi ít khi tâm sự với bố, lên đại học cũng chưa bao giờ gọi cho bố, toàn gọi cho mẹ. Nhưng có lần chả hiểu thế nào tôi gọi cho bố. Hôm sau mẹ gọi lại kể, "Hôm qua con gọi cho bố làm bố vui lắm, khoe với mẹ là hai bố con trò chuyện cả nửa tiếng, mấy bác sang nhà chơi ông í cũng khoe nữa."

Kiem Duong

Sống Trọn Vẹn Từng Ngày – Blog Cuộc Sống
Qúa khứ đã là lịch sử. Tương lai là một phép màu nhiệm, còn hiện tại là một món quà của cuộc sống. Chính vì thế mà chúng ta gọi đó là một tặng phẩm quý giá của cuộc sống
Trần Đăng Khoa
Sống Trọn Vẹn Từng Ngày Bạn hãy tưởng tượng cuộc đời như là một trò chơi tung hứng bóng. Trong tay bạn có 5 quả bóng lien quan đến cuộc sống của bạn

  1. Qủa thứ nhất: Mang tên gia đình
  2. Qủa thứ hai: Mang tên sức khỏe
  3. Qủa thứ ba: Mang tên bạn bè
  4. Qủa thứ tư: Mang tên công việc
  5. Qủa thứ năm: Mang tên tinh thần

  • Bạn sẽ hiểu ngay rằng công việc là quả bóng cao su, khi bạn làm rơi nó xuống đất, nó sẽ nảy lên. Nhưng bốn quả bóng còn lại. Gia đình, sức khỏe, bạn bè, tinh thân. Đều là những quả bóng bằng thủy tinh mong manh và dễ vỡ. Nếu bạn chẳng may làm đánh rơi một quả bóng nó sẽ bị trầy xước, hoặc bị nứt, hư hỏng, thậm chí là vỡ nát ra thành trăm mảnh mà không thể hàn gắn lại được

  • Chúng không bao giờ trở lại như cũ. Bạn cần hiểu nguyên tắc và cố gắng phấn đấu để giữ được sự bình yên và hài hòa giữa các yếu tố trong cuộc sống của bạn. Vậy điều bạn cần làm là gì ?

  • Đừng hạ thấp giá trị của bản thân bằng cách so sánh mình với người khác. Bởi vì chúng ta là những con người hoàn toàn khác nhau, chúng ta là những cá nhân độc lập với những tài năng, tính cách riêng biệt của chính mình. Chúng ta không giống họ và họ cũng không giống ta. Chúng ta là riêng biệt
  • Không nên đặt mục tiêu của bạn theo những gì mà người khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn mới hiểu rõ mục tiêu, mục đích, ước mơ và làm những điều gì mà bạn cảm thấy tốt cho chính bản thân mình
  • Không nên thờ ơ với những gì trái tim mách bảo. Hãy lắng nghe cảm xúc như thể chúng là những phần trong cuộc sống của bạn. Bởi nếu không có cảm xúc, cuộc sống của bạn mất đi nhiều phần ý nghĩa

  • Không nên để cuộc sống trôi tuột qua kẽ tay vì mãi đắm chìm trong quá khứ hay mơ mộng ảo tưởng về một thứ xa xôi về tương lai. Hãy trở về với hiện tại, sống thực với bản thân mình, sống trọn vẹn từng khoảnh khắc mà bạn đang có, bạn sẽ cảm thấy từng ngày trôi qua thật trọn vẹn và ý nghĩa

  • Không nên bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó để cho đi. Bạn thành lập công ty nhưng gặp nhiều khó khăn, chớ lên ngục ngã ngay, hãy nghĩ ra cách giải quyết từng vấn để. Luôn có cách giải quyết mọi vấn để, tình hình chỉ thực sự trở nên bế tắc khi bạn ngừng cố gắng

  • Chớ ngại thừa nhận những thiếu sót của bạn thân, sự không hoàn hải chính là sợi chỉ mong manh ràng buộc mỗi người chúng ta lại gần nhau hơn

  • Không nên mạo hiểm. Bạn chỉ có thể học được cách sống dũng cảm khi mạo hiểm. Hãy lắm lấy những cơ hội mà cuộc đời đã trao tặng bạn

  • Không nên khóa kín lòng mình lại, hãy mở lòng mình với mọi người, sống lạc quan. Chớ nên suy nghĩ không có thời gian dành cho tình yêu. “Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là cho đi”. Muốn đánh mất tình yêu thì hãy giữ nó thật chặt. Hãy dung hòa 2 thứ đó để có được 1 tình yêu bền vững hãy cho nó một đôi cánh tự do.

  • Không nên vội vã băng qua nhanh cuộc đời đến nỗi quên mất mình đến từ đâu và nơi nào sẽ là nơi dừng chân tốt cho mình. Hãy nhớ gia đình chính là điểm tựa, điểm dừng chân mỗi khi bạn mệt mỏi

  • Không nên quên nhu cầu lớn nhất của con người đó là tình cảm, sự đồng cảm và chia sẻ, cảm giác được tôn trọng , công nhận, đánh giá đúng thực lực của bản thân

  • Đừng nên ngại ngùng khi bạn học hỏi ai đó. Tri thức là vô tận và việc học hỏi là suốt đời, có thể bạn giỏi việc này nhưng có những việc bạn phải học từ người khác. Kiến thức không có trọng lượng, không giá nào có thể mua được bởi nó là vô giá và là một gia tài lớn. Đó là kho báu mà bạn luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng

  • Không nên sử dụng thời gian của bạn vào những lời nói vô trách nhiệm, những hành động thiếu suy nghĩ. Cả hai điều đó một khi đã trao đi sẽ không thể nào rút lại được. Cuộc đời không phải là một đường chạy mà nó là cả một hành trình dài. Bạn hãy tận hưởng, trải nghiệm và rút ra kinh nghiệm trên những con đường mình đã qua

Qúa khứ đã là lịch sử, Tương lai là một phép màu nhiệm, còn hiện tại là món quá của cuộc sống, chính vì thế mà chúng ta gọi nó là một tặng phẩm quý giá

Bạn có thể đọc thêm:

Có thể nói tức giận và "mất kiểm soát" không phải là vấn đề quá nghiêm trọng hoặc hiếm thấy trong cuộc sống. Hầu như chúng ta ai cũng đã từng trải qua tình trạng khó chịu này. Khi tức giận, chúng ta thường có cảm giác mình bị bắt nạt, bị xem thường và trở nên chán ghét mọi thứ. Không chỉ vậy, đôi lúc ta còn to tiếng với mọi người xung quanh, thậm chí còn dùng vũ lực hoặc đập phá một vật gì đó. Tuy vậy nếu không muốn những cơn nóng giận này làm tổn thương ai đó hoặc chính bản thân mình thì việc bỏ qua nó là điều rất quan trong. và đây được xem là điều tốt đẹp nhất mà bạn có thể làm cho bản thân mình
Tha thứ cho những cơn giận của bạn
Ảnh Minh Họa
Vì thế sau khi nhận thấy mình đã tỏ ra giận dữ, bạn hãy tự nhủ rằng dù sao đi nữa mình cũng chỉ là một con người bình thường. Hãy cố hắng sống trong cảm giác nhẹ nhàng và hy vọng về một trạng thái tinh thần tốt hơn sau đó. Tôi tin rằng hậu quả của một cơn giận dữ thương không nghiêm trọng bằng cách mà chúng ta thường suy nghĩ và tự đánh giá về bản thân mình sau đó. Khi cảm giác tức giận tạm thời lắng xuống. CHúng ta thường cảm thấy mệt mỏi và bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực về bản thân. CHúng ta cảm thấy không hài lòng về mình, đồng thời lấp đầy tâm trí bằng những lời than vãn oán trách. Buồn thay, những suy nghĩ này thường không giúp chúng ta cảm thấy thoải mái hơn mà trái lại, trong nhiều trường hợp nó còn khuyến khích ta lắp đi lặp lại cách ứng xử trước đó khi quá tập trung vào vấn đề đã xảy ra

Tôi đã từng trò chuyện với những chuyên gia tâm lý và một số tác giả nổi tiếng thế giới những người chuyên hướng dẫn người khác phương pháp để có được một cuộc sống yên bình. Điều tôi dễ dàng nhận thấy ở những người này là phần lớn họ đều rất hoài nhã và sống đầy tình yêu thương. Thế nhưng, theo lời họ thừa nhận, không ai trong số họ là hoàn toàn tránh khỏi những cơn giận dữ. Điều quan trọng là họ biết bỏ qua sự giận dữ của mình và tiếp tục vui sống. Tất cả chúng ta đều nên như vậy. Tất cả đều xứng đáng được tha thứ

Và khi bắt đầu tự tha thứ cho những cơn nóng giận của mình, bạn đã tạo ra động lực để người khác cũng cư xử như vậy. Tôi nghĩ mọi người đều cảm thấy không thoải mái khi đối diện với những cơn giận dữ của bản thân cũng như của người khác. Vì thế, hãy tha thứ cho những giây phút mất tự chủ này của nhau. Làm cho được điều đó, bạn đã hạn chế rất nhiều sự căng thẳng trong cuộc sống và gia đình đồng thời bạn cũng loại bỏ dần xu hướng chấp nhặt trong cuộc sống

Tôi Ôm Con Sáo Bé Bỏng Của Tôi – Tony Buổi Sáng
Ba của Tony là nạn nhân của chiến tránh Việt nam, trong cái lộn xộn và bi thương của cuộc chiến, ba đã mất đi cả tuổi trẻ của mình. Một viện đạn lạc đã bay thẳng vào cột sống, bác sĩ Mỹ ở Sài Gòn lúc đó nói thôi, về nhà coi có gì cho ăn hết đi, rồi không quá 6 tháng đâu, nhưng kỳ lạ cơ thể ba tiết ra một lớp nhầy vây kín viên đạn, khiến nó không phá hủy cơ thể, chỉ đau nhức dữ dội lúc trái gió trở trời
Tuy nhiên, vì viên đạn nằm ngay cột sống, hệ thần kinh bị tổn thương nên ba trở thành người tàn tật ở lứa 25, lứa tuổi đẹp nhất của đời người
Bù lại Ba có trí tuệ khá minh mẫn, trí nhớ tốt, hồi trẻ đẹp trai hơn Tony gấp chục lần, Bao nhiêu kiến thức trên trời dưới đất đều được Ba truyền lại cho Tony một cách hấp dẫn từ Tam QUốc đến Thủy Hử đến văn minh phương tây, cơ bản tiếng Anh, tiếng Pháp, tình yêu và sự khát khao khám phá kiến thức nhân loại
Ảnh Minh Họa
Giữa lúc nước khó khan vào đầu thập niên 80 rời Sài Gòn về quê ngoại, nhớ lúc đó má Tony nuổi chị em với đồng lương giáo viên của một cô giáo trường tiểu học ở làng, ba không dám ăn cơm nhiều. Mỗi lần chỉ ăn một chén và nói tui tàn tật vậy ăn chỉ để sống, có làm gì ra tiền đâu mà ăn. Nên Chị hai tinh ý, mỗi lần bới cơm thì lén thật chặt. Rồi một lần Ba quyết định về quê, về lại lội Vòng CUng, Huyện Phong Điền, Tỉnh Cần Thơ, nơi chon nhau cắt rốn, nơi lục bình dập dềnh trôi trên những dòng sông cái Răng tím ngắt mỗi chiều
Ba nói, nếu cứ ở lại Ninh Hòa thêm một miệng ăn buồn lắm, vì thấy bất lực, đẻ con ra mà không cho nó sung sướng ngày nào, Thật ra, ba cũng quần quật chống gậy đi làm đỉ thứ, từ ra xã dạy bổ túc văn hóa đến móc đất làm nồi, làm bếp lò, làm mấy con thú bằng đất sét, xinh xinh cho Tony chơi, trông cây trong vườn từ sáng đến chiều, ở ngoài nắng mà chẳng thấy lúc nào thở than. Một thời oanh liệtm mỗi học sinh thủ lĩnh trường Phan Thanh giản ở Cần Thơ, một người từng có biệt thự có hồ sen, ngay cầu tân thuận Sài Gòn . giờ trở thành một người đàn ông tàn tật, lam lũ ở 1 vùng quê xa xôi, không điện, không nước, ăn chẳng bao giờ được no. Ba nói học xong ba chỉ một lần đi thực tập ở U Minh bị thương rồi giải ngũ.
Cuộc chiến thật khốc liệt thật bi thương, mỗi gia đình người việt, dù ở chiến tuyến nào vẫn có người nằm xuống. Những thanh niên trẻ măng mười tám đôi mươi, trước khi chết vẫn thống thiết gọi cha, gọi mẹ. Dù giọng Bắc, giọng Nam, Suốt ngàn năm đất mẹ Việt Nam và những con cháu Lạc Hồng cứ oằn mình vì loạn lạc mất mát, chia ly
Ba nói như chuyện ông Tái ông mất ngựa, cái may có cái rủi nó đi với nhau, vì không trực tiếp tham gia cuộc chiến nên không chết, tàn tật đã là may. Hiểu thời cuộc nên Ba vô cùng lạc quan với số phận, có lần má đi dạy trễ về ba còn một tay chống gậy, một tay bưng chậu quần áo của cả nhà đi giặt, té lăn kềnh ra giữa sân, bò bò quơ quơ, lượm lại từng cái quần, cái áo vá đùm vá đíu của mẹ con.  một người đàn ông từng giỏi giang và kiêu hãnh. Tony còn nhớ cứ mỗi sáng, má dậy sớm pha 4 bình nước, mỗi đứa mang theo một bình để đến trường
Tony nói ủa sao nhà mình không có ăn sáng như nhà khác, chị Hai nói mày mệt quá, uống nước no bụng vậy. Cứ mỗi sáng là cả nhà ngồi suy nghĩ kiếm gì để cho vào bụng bữa nay. Mỗi lần như thế Ba lại ngồi buồn, nói ghét cái bao tử quá, cứ đòi hoài, nhiều lúc nổi nóng muốn đập nát đôi chân tàn phế. Rồi ba cũng lặng lẽ nhìn theo dánh lon ton của Tony xách cái thau đi mượn gạo. Tony là chuyên gia vay mượn hay đi mua chịu đủ thứ, quen mặt khắp làng, khắp xóm, vì không có mắc cỡ như mấy chị, tính tình lại vui vẻ thảo mai, ai gặp cũng thấy vui
Xong cái về ngồi ghi lại trong sổ chi tiết cẩn thận, như mượn dì Hai Tròn, hai lon gạo, mượn cậu Năm Được mấy đồng, nợ nước mắm ông Long, nợ dầu lửa bà Bảy. Cuối tháng má lãnh lương, Tony nói để con tính cho, giải bài toán ai trả trước, ai trả sau, ai dễ chịu có thể khất được. Tony nhỏ xíu nhứng lanh bắt ớn, nên sau này quản lý tài chính giỏi cũng nhờ vào những tháng năm ấy. Hồi đó trong làng có nghề làm lá buông, một loại lá dài như lá cọ, phơi khô rồi xé sợi nhỏ đan thành giỏi xách
Cả nhà ai cũng phải làm, trừ Tony được ngủ sớm vì học trường chueyen, tháng nào cũng có 13kg lúa của xã cho, cứ đến đêm, mấy chị lớn học bài xong thì lập tức ra bắt tay ngồi đan lá ngay. Vừa làm vừa nói chuyện trong làng trong xã dưới ánh đèn dầu loe loét đêm khuya. Còn Tony thì đan được hai cái là mỏi tay, bẻ tay bẻ chân, bẻ lưng nói mỏi. Nên má cho đi chơi. Trẻ con thôn quê ngày ấy thật vui. Đêm trăng sáng các bạn tập trung quanh nhà hay ra đồng chơi đủ trò tự nghĩ ra
Còn đêm trời tối, ăn cơm xong. Tony trải tấm chiếu lên đống lá buông trên sàn được gom lại sau khi đã phơi khô, hai cha con nằm chơi trên đó. Nhìn nên bầu trời ngắm triệu vì sao lấp lánh. Ba thường hướng dẫn Tony cách phân biệt các chòm sao, đây là sao Đại Hùng, kia là sao Thiên Long, Thiên Mưu, Sư Tử, Lạp Khuyến vì hình giống con gấu, con mèo, con chó, nên có tên gọi vậy. Hình ảnh vũ trụ bao la, mênh mông thiên hà khiến Tony vô cùng thích thú
Có bữa thấy sao băng. Ba nói cứ thấy sao băng thì mình cứ ước mơ, phải nhanh thì mới thành sự thật. Lần nào Tony cũng ước là nhà mình có tiền để ăn sáng, vì có lần Tony xỉu giữa lớp cô giáo hỏi tại sao. Tony bèn khai thiệt. thế là Ông Hiệu Trưởng kêu má Tony lên mắng quá trời, nói sao nó có 13kg lúa mà cô đem bán hết, không cho nó ăn. Mà lúng túng cười trừ, nói tui xin lỗi để về nấu cháo cho cháu, và ước mơ sao băng ấy đã thành sự thật. Cứ mỗi sáng Tony được chén cháo trắng và thấy ngon hơn bất cứ cao lương mỹ vị gì trên trời
Có lần Tony nhầm sao băng với máy bay. Thấy có đốm sáng di chuyển hoài mà không tắt, Ba nói đó là máy bay thương mại của mấy hãng hàng không nước ngoài bay qua vùng trời nước mình đó con. Như tụi Đại Hàn hay Nhật. Nếu nó qua Băng  Cốc thì sẽ bay qua Nha Trang, rùi trả tiền vùng trời cho nước mình, nó bay cao nên chỉ thấy đốm sáng thôi. Tony hỏi bây giờ trên đó người ta làm gì thế Ba. Ba nói giờ chắc là giờ ăn tối các tiếp viên sẽ đẩy xe đựng thức ăn, ai ăn gì thì ăn, uống gì thì uống
Rồi Ba giải thích về nghành hàng không, máy bay phản lực khác với máy bay dân dụng ra sao, Máy bay cất cánh hay hạ cánh như thế nào. Ba nói sau này nếu học giỏi con sẽ được đi máy bay, thích lắm. Rồi sau đó, cứ thấy sao băng Tony ước Ba hết tật nguyền, hai cha con lang thang khắp nơi trên thế giới. Tony hỏi lại chứ mỗi lần thấy sao băng Ba ước gì. Ba nói, ba ước con lớn lên thông minh khỏe mạnh. Viết tiếp ước mơ còn dang dở của mình. Cứ đêm đêm trên chiếc chiếu ngoài sân ấy. Hai cha con nằm ngước lên nhìn trời nói chuyện rì rầm
Giọng ba đều đều nghe một hồi thì Tony ngủ mất tiêu má ra sân ẵm vô nhà, sợ sương xuống lanh. Trong giấc mơ cậu bé Tony chấp chới trên những chiếc máy bay đủ màu sắc trên trời, thật lung linh, thật đẹp. Cái ngày ba đòi một hai về lại quê nhà, mà cản dữ lắm. Nói ông ngồi không một chỗ cũng được, chiến tranh đã qua rồi, nhiều đứa trẻ mất cha thì đã đành, mấy đứa con tụi mình, tui muốn có đầy đủ cha mẹ để lớn lên bình thường
Nhà phải có âm có dương, có mặt trăng mặt trời chứ tui chỉ là một người Mẹ, la mắng xoèn xoẹt cũng không dạy dỗ được nhiều. Ba suy nghũ nhiều nhưng cứ mỗi buổi ăn xong chén cơm thứ nhất. Mọi người nhìn nồi cơm đầy khoai và nói thôi no rồi. Nhường người khác, lúc nào trong nồi cũng còn một chút nhưng không ai dám ăn. Ngày nào cũng vậy chịu không nổi, nhân lúc má và mấy chị em đi học. Ba viết thư để lại trên bàn và ra đi. Trong thư nói tui về quê nhờ anh em, bạn bè giúp đỡ, vài năm rồi quay lại nhớ nấu cơm đừng có bớt gạo, phần của tui chia cho tụi nhỏ ăn chút đỉnh
Ba chống gậy xuống ngã ba bắt xe về Cần Thơ, trong túi không có một đồng. Ngồi ở vệ đường ngoắc miết cả chục chiếc đâu có một chiếc Quảng Ngãi chịu dừng lại, bà chủ xe thấy người tàn tật ốm tong ốm teo, cho đi quá giang, vừa không tốn tiền, vừa cho ăn cơm no bụng. Ba kể thôi cũng hẻm biết lấy gì đền ơn, bèn ngồi sát cửa thấy xe dừng lại là mời khách lên xe, phụ thằng lơ
Ba nói chuyện vui nên trên xe ai cũng cười nghiêng ngả. Nên giờ mấy lần vào Sài Gòn chơi, về lại quê ông cứ đòi lấy xe Quảng Ngãi, dù giá vé có cao hơn nhiều. Cứ tới Ninh Hòa thì xuống. Và Tony cũng vậy thích người Quảng Ngãi và giọng nói miền quê ấy. Nên đôi khi cứ nói “ Học” thành “ Hạc” vì thấy rất dễ thương
Rồi đất nước mở cửa Tony vào cấp hai, những năm tháng tuổi thơ khốn khó tưởng đã phai nhòa
Chiều nay kết thúc khóa học ở HSB, chia tay bạn bè đủ mọi quốc tịch. Tony đi bộ qua bên kia sông định mua ít đồ rồi sau đó đón taxi ra thẳng sân bay Logan về nước. Lúc băng qua cầu Anderson Memorial chợt thấy hai cha con người Mỹ, cậu con khoảng 3-4 tuổi ôm con gấu bông nho nhỏ, cả 2 đều quấn khan rất kỹ. người cha trạc Tony vậy mà vẫn đi dạo chơi bên bờ sông đầy tuyết, bóng cha đổ dài
Bỗng dưng chợt nhớ câu hát của nhạc sĩ Trần Tiến:
“Tôi ôm con sáo, bé bỏng của tôi, lang thang theo cha dọc bờ sông trắng xóa”. Mới thấy trên trái đất này đứa con bé bỏng nào đều thiêng liêng và ấm áp đối với Cha Mẹ
Nắng chiều nhuộm vàng cả dòng sông Charles. Tuyết vẫn dày hàng cây bên đường rụng hết là. Nhìn những miếng băng trôi bồng bềnh, chợt nghĩ đến lục bình tím ngắt trôi theo con nước sông Tiền, sông Hậu, nghĩ về thân phận những năm tháng ba sông ở Miền Trung nhưng trong lòng không nguôi nhớ về quê cũ
Nói trong bụng, nếu tối nay lên máy bay mà không ngủ được sẽ viết một bài về Ba
TONY viết bài này khi đang ngồi trên máy bay của Eva Air và trong lòng ngổn ngang cảm xúc, Máy bay qia Nhật rồi đài loan. Ngừng 1 tiếng đồng hồ ở sân bay Đào Nguyên Đài Bắc rồi bay về Tân Sơn NHất. và bây giờ máy bay đang bay trên không phận lãnh thổ hình chữ S. Nhìn cảnh quan qua màn hình định vị vệ tinh, thấy dưới mặt đất là ký hiệu của đồi núi , ruộng đồng vườn xanh thẫm
Hẻm biết ở dưới có hai cha con nhà nào quê thiệt quê, nghèo thiệt nghèo, cứ đêm đêm trải chiếu nằm ngoài sân, nhìn lên bầu trời ngắm sao, ngắm máy bay rồi toàn nói chuyện xa xôi như thời của Tony không nữa

Ông Maslow đã vẽ ra tháp nhu cầu của loài người, đầu tiên là nhu cầu sinh lý, và cao nhất là nhu cầu được thể hiện, tức là nhu cầu khoe, ông bà ta nói " Tốt khoe, xấu che" khoe chỉ diễn ra khi mình có mà xung quanh không có

Ai cũng đi xe đạp, mình có chiếc dream thì phải dựng trước nhà, ai cũng rắc rối thì khi có chiếc áo mới thì tony sẽ mặc ra đứng đầu làng để cho cả làng bu lại coi. Xe hơi đắt đỏ như bây giờ thì nhiều cậu choai choai gọi là vợ 2. Bốn giờ sáng đã ngủ dậy lau chùi đứng nhìn vô đó miết, trong từng giai đoạn thì người ta sẽ khoe khác nhau, mấy năm sau khi nhìn lại thấy buồn cười không chịu được
Báo chí trong những năm đầu thập nhiên 90 phần quảng cáo xí nghiệp nào cũng có ông giám đốc ngồi trên bàn làm việc đeo cà vạt, tay cầm cái điện thoại bàn, giả vờ đang gọi điện thoại. Tony còn giữ cái ảnh lúc 10 tuổi, mang dép nhựa và một tay mở cái tủ lạnh của người bạn để chụp. Ngồi coi sướng miết cả ngày
Tony Buổi Sáng - Tiểu sử của Tony | Tony Thích thể hiện
Khi đi nước ngoài tony cũng thấy mấy ông người tây cũng khoe dã man, họ khoe về những hầm rượu mấy trăm năm, những cuốn sách quý họ đọc được trong thư viện, họ khoe những vùng đất họ đi qua, và những con người ở xứ xở tít mù nào đó họ đã đến chữa bệnh, cứu trợ. Dân á thì khoe tiền bạc của cải. Chỉ có Nhật Bản là ít khoe, mấy nước nghèo mới nổi khoe ác chiến lắm, dân trung quốc, indonesia, thái lan ở đâu họ cũng khoe xe hơi BMW, LEXUS, LAMBOGHINI, rồi nhiều buổi họp lớp của bạn học thực chất là dịp gặp nhau để khoe, ai có gì khoe lấy chủ yếu là của cải, tài sản, hay con gái học trường điểm, trường chuyên, hay con cái học ở trường nổi tiếng nào đó ở bển nào ấy. Chân dài cộng đại gia và ra một đám cưới toàn siêu xe, là phương thức khoe phổ biến
Hòa chung không khí ấy đêm qua tony thức cả đêm để quyết định để khoe gì ? Biệt thự chăng, xe hơi chăng, thường quá hay là khoe cái quần lót 2 tỷ, cũng thường quá. Hay là mình khoe bằng cấp đi những tấm bằng mình đã sưu tập, mua bán, năn nỉ, đạo văn, quay cóp, tức không có cái liêm sỉ nào mình không có nó. Thế là cả đêm Tony thực hiện chiến dịch truy tìm bằng cấp
Đầu tiên là bằng : Bé khỏe bé ngoan, bằng tiểu học, bằng cấp 2,3, bằng đại học, bằng thạc sĩ, tiến sĩ, giáo sư ồ ạt  được lau sạch ép nhựa, ngày mai sẽ photo dán đầy nhà, đầy công ty, tặng các đối tác, trường cấp 3 bình thường sẽ được sửa thành trường chuyên nghe cho oách, nhưng đừng hỏi chuyên gì nhen. Bằng đại học tại chức chuyên Tony liên thông sẽ chuyển thành bằng Chính quy tập chung dài hạn, lớp cử nhân tài năng. Bằng tiến sĩ mua mấy ngàn đô từ nước ngoài đó. Cũng đừng nói nước ta không có ai là doanh nhân nhé, vì tony đã nộp mấy triệu vào clb doanh nhân rồi. À có bằng lái xe nữa chứ. Đang hý hửng chương trình khoe xin được phép bắt đầu

Thì được tin sét đánh, người ta nói mày học vậy thì giàu có là chuyện bình thường, phải ngược lại, không học mà giàu người ta mới nể, Bèn đốt hết bằng cấp , lý lịch cuối cùng của tony lớp 3 nghỉ ở nhà chăn trâu, chăn được 2 năm thì đi ở đợ, 2 năm sau bị chủ nhà uýnh dữ quá sợ bị uýnh chết, nên đi nên sài gòn bốc vác, được mấy năm vác không nổi nữa, lên đi biên giới lạng sơn làm đấm bóp, sau đó đi mỹ diện con nai. Tức là con lai đó thằng việt kiều về nước mở hãng phân Phượng Tím chuẩn bị về sài gòn mua lại chợ Bến Thành sơn sửa lại thành trung tâm thương mại Tony Plaza chỉ để bán phân và giải trí cho vui, nó than Phượng Tím là tập đoàn đa quốc gia khổng lồ có tới 2 nhân viên trình độ như chủ. Trụ sở đặt đâu ta thôi quận 1 đi cho nó trung tâm lao tâm khổ tứ vật vã mãi chỉ để người đời nó nể, để được đứng trước thôi mà, Nể giùm tôi cái

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.