Thời gian không chờ ta.
Chúng ta không để ý rằng thời gian trôi đi mau lẹ, thấm thoắt tóc mai đã điểm bạc lúc nào.
Tuổi trẻ hướng tới tương lai. Nhưng có những người gần sáu mươi tuổi vẫn cứ như là thanh niên.
Còn nhớ vừa rồi lúc ngồi ở quán trà bạn nói câu gì chứ?
“Hãy uống tạm cà phê cái đã”.
Chữ “tạm” ấy có nghĩa gì?
“Tạm thời ra nước ngoài học hai năm cũng được...”
“Tạm thời thi lấy cái chứng chỉ...”
Khi bạn nói “Hãy uống tạm cà phê cái đã”, thì như vậy là không công bằng đối ly cà phê.
Nếu đối với một cô gái bạn đang thích mà bạn nói “Tạm thời anh thích em”, thì cô ta sẽ rời bỏ bạn ngay.
Nếu đối với công tác của mình bạn đánh giá “Tạm làm một thời gian đã”, thì bạn sẽ không bao giờ làm tốt được công tác ấy.
“Tạm thời” đã trở thành điều cốt yếu của cuộc đời bạn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, “làm tạm ở công ty...”. Có việc làm rồi, “tạm thời” tìm một đối tượng để kết hôn. Năm tháng cứ vùn vụt trôi qua những cái “tạm thời” ấy.
“Tạm thời” trở thành một lối sống.
“Tạm thời” trở thành một lối sống.
Trước câu hỏi “Đây là công việc bạn ưa thích nhất phải không?” nếu bạn trả lời “Việc này ấy à? Chưa thể nói là thích nhất. Cứ làm tạm cái đã. Khi tìm được việc hay hơn, sẽ bỏ”. Lại “tạm thời”.
“Cô X và cô Y, anh thích ai?” Không thể nói “Tạm thời tôi thích X”.
“Nghĩa là anh thích cô X?” _ “Đâu có, chẳng qua giữa hai cô ấy, tạm thời cô X hơn một chút. Hiện giờ thì thế, đợi ít lâu xem sao”.
Không thể suốt đời cứ hồ đồ như vậy.
Không nên cứ loanh quanh do dự giữa “tạm thời” và quyết đoán, bởi đến khi ngộ ra, thì đã sáu mươi tuổi mất rồi.
Thành công cũng được, thất bại cũng được, xin hãy học lấy cách nắm thời cơ, lập tức quyết định.
Đăng nhận xét
Đăng nhận xét