Nó gọi cho hắn chỉ là để nghe hắn nói về điều đó, để nó biết rằng hắn còn coi nó là người hắn đã từng yêu hay không. Hắn đã không nghe máy. Nó thấy buồn, rất buồn, hơn cả cái gọi là cảm xúc giận tầm thường. Nếu còn giận tức còn yêu, nhưng nếu đã buồn tức là yêu thương đó chuyển thành hối tiếc vì sự lựa chọn của bản thân.
Hắn đã từng nói yêu nó. Hắn đã từng bước chân ra khỏi cuộc đời nó. Rồi hắn quay lại, hắn nói hối hận khi không nhận ra tình yêu của nó dành cho hắn. Nó đã thực sự hạnh phúc. Chính sự yếu đuối của bản thân lại làm nó chuốc lấy buồn phiền và đau khổ.
Nó đã hứa không bao giờ viết gì về hắn, nhưng hôm nay khi đi cả một đoạn đường với hắn, nó nhận ra rằng vẫn chỉ quay lại điểm bắt đầu. Nó không muốn bản thân phải sống trong sự luẩn quẩn do hắn tạo ra. Nó muốn bước đi mà không có hắn bên cạnh. Nó lại ngồi viết chẳng để ai đọc, chỉ để bản thân thấy nhẹ nhàng hơn mà thôi. Ngay lúc này, khi màn đêm buông xuống nó ngồi nghe một bản nhạc không lời mang tựa đề “Bình yên” và nó cũng đã thấy bình yên hơn được phần nào, một câu trong giai điệu in sâu vào tâm trí nó “ Bình yên một thoáng cho tim mềm…"
Moon- Vnexpress
Đăng nhận xét
Đăng nhận xét