quảng cáo
ads
ads
ads

Chiều nay không có mưa rơi

Chiều nay chỉ có mây đen phủ kín bầu trời. Gió khẽ len lỏi trong cái không khí hanh khô của bao ngày. Em chờ một cơn mưa.

Anh ơi, em nhớ! Em nhớ mùa này năm ấy, em và anh cùng chuyện trò hàng giờ hoài không chán. Em đếm từng giờ để được gặp anh, gặp một ông anh già hay gọi em là nhóc. Em dỗi hờn trách móc, anh vội sửa lại là gọi bé chịu chưa em? Ngày tháng bình yên là thế, em ước được mãi là cô bé trong mắt anh, vì anh mà phấn đấu.

Không hiểu sao em không thể giấu những rung động trong tim em, em muốn dối lòng mình, em muốn dối anh, rằng mình chỉ là bạn. Mà thật ra em đã rất yêu anh, yêu từng nụ cười, ánh mắt. Tình yêu bắt đầu từ sự ngưỡng mộ và lớn dần từ lúc nào em không hay.

Em không tin tình yêu bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng điều đó không hẳn là không có. Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, có chút gì đó thân quen lắm, em mến anh đến lạ, có chút lửa làm trái tim đập nhanh hơn một chút ít. Anh cho em biết thế nào là chờ đợi một người một cách tự nguyện.  Anh cho em can đảm để em nhận ra mình là một cô gái có cá tính, chẳng rụt rẻ, chẳng e ngại để nói tiếng yêu.

Thời gian đẹp bao giờ cũng qua nhanh và để lại nhiều cảm xúc khiến người ta nhớ mãi. Em giật mình với thời gian vì đã một năm rồi, một năm mình không gặp nhau, một năm mình không liên lạc, một năm dành cho câu chuyện tình không mang tên. Suốt quãng thời gian ấy, anh có bao giờ nghĩ đến em? Hay chỉ có mình em vẫn nhớ như in từng khoảnh khắc ngắn ngủi mình đã có.

Ký ức tràn về cứ ngỡ như mới hôm qua, em giật mình cảm nhận cái hơi cay cay xông lên cánh mũi, và mắt em nhòe đi. Đã không còn những đêm em khóc ướt đẫm gối mà vẫn phải cố mím chặt môi cho không run lên thành tiếng. Đã không còn những mộng tưởng ngày anh và em gặp lại nói hết cho nhau nghe bao nỗi xót xa trong lòng. Giờ chỉ là một ký ức về anh, về một người mà em biết sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.

Dù cho mai này có vô tình gặp lại nhau, em mong mình sẽ cư xử như những người bạn cũ, xin anh đừng giả bộ làm ngơ. Dù em biết trái tim này sẽ đau lắm, nhưng em sẽ cố giả vờ như đã quên đi những nỗi đau. Điều em sợ nhất lúc này không phải là gặp lại anh, mà là khi gặp lại, anh chẳng còn nhớ em là ai nữa. Em biết anh đã hạnh phúc bên người, em chỉ hy vọng rằng một góc nhỏ nào đó nơi đáy trái tim anh có tên em, một vị trí mang tên "Đã từng". 

Thi
Nhãn:

Đăng nhận xét

[facebook]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.