(VNTâmSự.Vn) Tôi học tại một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội. Gia đình tôi làm kinh doanh. Cuộc sống tương đối đầy đủ.
Tất cả đều do bố mẹ tôi tay trắng làm nên, và tôi luôn ý thức về điều đó. Em là một trong số những người làm ở nhà tôi. Nhà em cách nhà tôi 6 km, gia cảnh em khá khó khăn. Em phải nghỉ học từ năm lớp 7 để phụ ba mẹ. Hai năm trước, em vào làm ở nhà tôi. Ấn tượng của tôi về em khi đó chỉ là đanh đá và chua ngoa. Xung quanh, có khá nhiều người muốn làm mối tôi với con cái của họ. Tuy nhiên tôi tin vào nhân duyên chứ không muốn ai sắp đặt hôn nhân cho mình.
Đúng là cuộc sống có thật nhiều bất ngờ. Bố tôi qua đời sau một tai nạn mà tôi chẳng thể nào hình dung được, nó quá lãng xẹt. Mẹ tôi rất sốc. Còn tôi mặc dù rất đau buồn nhưng không bao giờ để cho mẹ biết điều đó. Việc kinh doanh của gia đình thời gian đầu đôi chút bị ảnh hưởng nhưng mẹ tôi thực sự là một người tài giỏi. Mẹ đã quyết tâm và còn làm ra nhiều hơn lúc bố ở bên cạnh.
Thời gian sau đó, tôi sắp xếp việc học để về với mẹ nhiều hơn, tham gia công việc kinh doanh của gia đình nhiều hơn. Tôi nhận ra em không phải đanh đá như tôi nghĩ trước đây mà rất thông minh, lanh lẹ và khá khéo léo. Em trở thành cánh tay phải của mẹ tôi. Nhiều lúc mẹ tôi đi vắng, em làm tất cả mọi việc còn tôi chỉ ngồi thu tiền. Với lòng tự trọng khá cao của mình, tôi vẫn xưng hô và giữ thái độ với em như trước kia.
Tháng Tết là tháng mà công việc gia đình tôi khá bận rộn, tôi sắp xếp về sớm hơn mọi năm để phụ mẹ. Về nhà, tôi tình cờ biết em có khá nhiều vệ tinh theo đuổi. Thấy em làm việc vất vả, lại lễ phép với mẹ và bà tôi, có những lần tôi tự hỏi: "Hình như tôi đã yêu em?". Thời gian sau, tôi nghĩ nhiều hơn về tương lai của mình. Tôi chợt nhớ tới ước mơ mà bố tôi chưa thực hiện được. Thế là tôi lên kế hoạch từng bước và tôi đã nghĩ ra là "Tôi cần em đi cùng trên con đường đó. Em chính là người mà tôi đang cần tìm".
Tôi lấy hết can đảm hẹn em để nói ra tất cả những kế hoạch của mình nhưng em không đến. Điều đó làm tôi khá thất vọng. Tôi nghĩ hay là trong trái tim em, tôi chẳng là gì hết. Rồi tôi nghĩ rằng tôi đã hẹn em vào một khung giờ không hợp lắm, với lại cũng xa nhà nên chắc em không muốn đi. Sau đó một thời gian, tôi lấy hết can đảm nhắn tin là "tôi yêu em" nhưng tôi biết chắc chắn em sẽ không trả lời nội dung đó vì em là một người giống tôi, có lòng tự trọng khá cao.
Mẹ tôi hay gán ghép tôi với em, có lẽ em nghĩ rằng mẹ tôi và tôi đang lợi dụng muốn tôi yêu em để em làm cho gia đình tôi lâu dài. Biết vậy nên tôi muốn một thời gian nữa, khi em chín chắn và trưởng thành hơn, tôi sẽ nói sau. Nhưng thật bất ngờ, em bảo muốn nghỉ làm ở nhà tôi và chuyển đến chỗ khác. Khi nghe tin, tôi thấy hụt hẫng, cảm thấy vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Lúc đầu, tôi muốn bằng mọi giá níu kéo em ở lại. Rồi tôi lại thấu hiểu được, em ra ngoài chín chắn, trưởng thành và trải qua nhiều sóng gió vì thực sự ước mơ của tôi cần em như vậy. Nhưng tôi lại sợ khi đó sẽ mất em vào người khác. Vậy tôi phải làm gì bây giờ, tôi có nên nói với em tất cả những điều này không? Nếu nói bây giờ chắc chắn em sẽ lại hiểu lầm, còn nếu sau này thì tôi rất sợ đã muộn? Tôi phải làm gì đây hả mọi người?
Theo Nguyên Tâm Sự Vnexpress
Đăng nhận xét
Đăng nhận xét