Đôi khi chúng ta học hỏi rất nhiều ở con cái chúng ta.
Hồi đó, một người bạn tôi bắt phạt đứa con gái lên ba tuổi vì nó đã phí phạm cả một cuộn giấy gói hoa màu vàng. Tiền bạc thì eo hẹp, thế mà đứa con cứ cố trang hoàng chiếc hộp quà Giáng sinh để dưới cây thông khiến anh bạn tôi nổi giận.
Dù có bị phạt đi nữa, sáng hôm sau đứa con gái bé nhỏ cũng mang hộp quà đến cho cha và nói: “Con tặng cho cha nhân dịp Giáng sinh.” Anh cảm thấy ngượng ngùng vì phản ứng gay gắt của mình hồi hôm, nhưng rồi cơn giận lại bùng lên lần nữa khi anh mở ra thấy hộp trống rỗng.
Anh nói to với con: “Bộ con không biết rằng khi cho ai món quà, thì phải có gì trong đó hay sao?”
Đứa con ngước nhìn cha sợ hãi nước mắt lưng tròng: “Cha ơi, nó đâu có trống rỗng. Con đã thổi những nụ hôn vào hộp. Con bỏ đầy tình yêu của con vào đó. Tất cả dành cho cha mà.”
Người cha nghe tim mình thắt lại. Anh ôm con vào lòng và cầu xin con tha thứ cho mình. Bạn tôi nói rằng từ đó anh đã giữ chiếc hộp bên giường suốt nhiều năm trời. Mỗi khi chán nản, anh lại lấy nó ra và tưởng tượng những nụ hôn và tình yêu của con dành cho anh trong đó.
Ở một khía cạnh nào đó, chúng ta cũng giống như anh bạn tôi, được trao tặng một chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô điều kiện và những nụ hôn của con cái. Đó chính là sở hữu quý giá nhất không gì có thể sánh bằng.
Đăng nhận xét
Đăng nhận xét