quảng cáo
ads
ads
ads

Tại sao người anh chọn không phải là em ?

Anh - người con trai em yêu nhất hơn cả mối tình đầu của em. Thế mà trớ trêu thay anh lại không yêu em. Thời gian hơn 1 năm qua kể từ cái ngày em bước chân lên thành phố, chúng ta đã trải qua rất nhiều kỷ niệm, vui có, buồn có. Anh đối xử với em rất tốt, giúp đỡ em rất nhiều. Em thương anh lắm.

Nhưng cái mối quan hệ giữa em và anh chẳng thể gọi thành tên. Khi sánh bước cùng nhau trên mọi chặng đường, tham dự các buổi party ai cũng nghĩ 2 ta là người yêu của nhau. Ai hỏi tới thì bảo là anh em. Có lúc chỉ như bạn bè, giận hờn cãi vã rồi chẳng bằng người dưng không quen biết. Em có quá tham lam không khi cứ bắt anh phải xác định rõ nó là mối quan hệ gì trong khi anh còn đang mơ hồ, không xác định được. Rồi những mâu thuẫn nảy sinh càng nhiều, anh lao vào những cuộc tình chẳng đâu ra đâu.

Tại sao anh lại như thế ? Anh bảo tâm anh đã chết khi người ấy chia tay anh, anh không thể yêu em được, anh không muốn em khổ vì anh, đó là cái lý do anh đưa ra khi em muốn 1 mối quan hệ rõ ràng. Vậy còn những cô gái kia thì sao. Cái thứ tình cảm anh dành cho họ là gì vậy ? Anh sợ em khổ vậy còn họ thì sao ? Mỗi lần em phát hiện ra anh đang tán ai thì y như rằng những cuộc cãi vã lại tới. Phải chăng là em quá ích kỷ ? Khoảng thời gian đó đã khiến cả 2 phải đau khổ nhiều. Rồi anh hỏi em là nếu bây giờ anh nói anh yêu em thì em có tin không ? Buồn thay.....Em vẫn tự an ủi bản thân là anh có chút tình cảm gọi là tình yêu dành cho em đó, buồn cười không anh
Giờ đây anh chặn fb em, cả sđt em anh cũng chặn luôn rồi, anh đâu biết là em đau buồn cỡ nào. Anh bảo em quên anh đi mà sống, sống cho tốt vào. Sao anh nói nghe dễ dàng vậy anh, anh có biết nó khó đến mức nào không ? Một đứa như em đi đâu cũng có anh dẫn đi, buồn thì anh dẫn đi chơi, cần giúp gì thì anh qua giúp, ngày lễ sợ em ở phòng tự kỷ nên gọi đt kéo đi chơi mà giờ đây em phải tập sống một mình, đi đâu cũng một mình, buồn thì tự đi chơi vì bạn bè đâu phải lúc nào mình buồn tụi nó đều rảnh mà đi với mình. đt thì chỉ có tổng đài nhắn không còn ai nt hay gọi chọc phá nữa, trống vắng, hụt hẫng. Em đã phải tự động viên bản thân là mình sẽ vượt qua được, thời gian đầu quả thực rất khó khăn, đêm nào cũng khóc nhưng rồi số lần khóc thưa dần. Rồ em cũng quen dần với việc không có anh hiện diện trong cuộc sống của em, nhưng quên anh và ngừng yêu anh thì em không làm được. Anh chuẩn bị bước qua năm cuối ĐH rồi, anh yên tâm là em sẽ không làm phiền anh cho đến khi anh tốt nghiệp, hãy học cho tốt rồi ra trường đi làm cho mẹ anh đỡ khổ. Giữa chúng ta, nếu có duyên sẽ gặp lại, có nợ ắt sẽ tự quay về. Mấy bữa nay tự nhiên lại nhớ anh haizzz. Nếu anh có đọc được ắt hẳn anh sẽ biết là em

VnTâmsự

Đăng nhận xét

[facebook]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.